Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi là một tác phẩm đặc biệt trong sự nghiệp văn chương của Gabriel García Márquez, nhà văn đoạt giải Nobel Văn học, người nổi tiếng với phong cách hiện thực huyền ảo. Khác với những tác phẩm đồ sộ như Trăm Năm Cô Đơn hay Tình Yêu Thời Thổ Tả, cuốn tiểu thuyết này mang hình thức một truyện dài, đơn giản nhưng giàu chiều sâu, kể về một hành trình muộn màng của tình yêu, dục vọng và sự thức tỉnh nội tâm trong những năm tháng cuối đời.
Nhân vật chính là một nhà báo già 90 tuổi, suốt đời sống cô độc, không bao giờ kết hôn, và chỉ tìm niềm vui trong sách vở cũng như những cuộc mua vui xác thịt. Vào ngày sinh nhật thứ 90, ông quyết định tự thưởng cho mình một đêm với một cô gái còn trinh, và điều này dẫn đến cuộc gặp gỡ với Delgadina – cô gái trẻ không nói lời nào, ngủ thiếp đi như một thiên thần, hiện thân của sự thuần khiết đối nghịch hoàn toàn với những ký ức trần tục của ông. Từ khoảnh khắc đó, ông bắt đầu bước vào một hành trình kỳ lạ của tình yêu, thứ cảm xúc mà suốt cuộc đời ông chưa từng biết đến theo cách sâu sắc và dịu dàng đến vậy.
Qua lời kể nội tâm, giàu chất suy tưởng và đôi khi phảng phất chất hài hước đen tối, Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi đặt ra những câu hỏi lớn về dục vọng, tuổi già, sự cô đơn và giá trị đích thực của tình yêu. Tình yêu ở đây không mang tính chiếm hữu hay lãng mạn cổ điển mà là một trạng thái chấp nhận, quan sát, ngưỡng mộ từ xa – sự chuyển biến từ ham muốn thể xác sang sự thăng hoa tinh thần.
Márquez đã vẽ nên một bức tranh về tuổi già không chỉ với nếp nhăn và sự suy tàn, mà còn chứa đựng cơ hội cho sự biến đổi nội tâm sâu sắc. Nhân vật chính không trở nên “trẻ lại”, cũng không có được kết thúc huy hoàng, nhưng ông tìm thấy một cảm xúc thật – điều chưa từng xảy ra trong chín mươi năm sống của mình. Điều đó làm cho tác phẩm trở thành một bản tình ca u buồn nhưng tinh tế, mang theo tiếng vọng của sự tỉnh thức và lòng nhân ái.
Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi là cuốn sách gợi mở, nhiều tầng nghĩa và đầy nhân văn, khiến độc giả không chỉ đọc mà còn suy ngẫm sâu xa về tình yêu, ký ức và sự cứu rỗi. Với văn phong giản dị nhưng ám ảnh, tác phẩm một lần nữa khẳng định vị thế của Gabriel García Márquez như một trong những cây bút lớn nhất của văn học thế kỷ XX.