Nắng Gắt của Cố Mạn là một câu chuyện đậm chất thanh xuân, mang trong mình dư vị của tuổi trẻ – nơi có tình yêu, có những va vấp đầu đời, có cả những ẩn ức và tổn thương mà chỉ khi đã đi qua, con người mới hiểu hết ý nghĩa của chúng. Vẫn giữ phong cách nhẹ nhàng, tinh tế và chan chứa cảm xúc quen thuộc, Cố Mạn mang đến một thế giới nơi tình cảm không ồn ào nhưng đủ sâu sắc để khiến người đọc rung động.
Nhân vật trung tâm của Nắng Gắt là những con người trẻ tuổi đang tìm cách định nghĩa bản thân và tình yêu giữa cuộc đời đầy biến động. Cố Mạn không khắc họa một mối tình mộng mơ theo lối cổ điển, mà đặt tình yêu ấy trong ánh nắng gắt của hiện thực – nơi có hiểu lầm, có khoảng cách và cả những thử thách khiến người ta phải lựa chọn giữa lý trí và cảm xúc. Chính cái “nắng gắt” ấy là phép ẩn dụ tinh tế cho những giây phút gay gắt, chói chang, đôi khi làm tổn thương nhưng cũng là thứ giúp người ta trưởng thành.
Văn phong của Cố Mạn trong Nắng Gắt chín chắn hơn so với Bên Nhau Trọn Đời hay Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên. Tác giả không còn chỉ tập trung vào sự ngọt ngào lãng mạn mà mở rộng biên độ cảm xúc sang những xung đột nội tâm và nỗi cô đơn thầm lặng. Cô cho người đọc thấy rằng tình yêu, dù đẹp đến đâu, cũng cần được thử thách để trở nên bền vững.
Những đoạn đối thoại trong tác phẩm mang đậm hơi thở đời thường, nhưng đằng sau là cả một lớp ý nghĩa về sự tự tôn, sự trưởng thành và khả năng đối diện với tổn thương. Cố Mạn đặc biệt tinh tế trong việc diễn tả cảm xúc nhân vật: ánh mắt, nụ cười, im lặng – tất cả đều chứa đựng điều gì đó sâu xa hơn lời nói. Chính sự tiết chế này khiến câu chuyện mang sức nặng cảm xúc và tính hiện thực cao.
Một điểm đáng chú ý là Cố Mạn đã khai thác tốt mâu thuẫn giữa khát vọng yêu và nỗi sợ mất mát – điều mà nhiều người trẻ đều trải qua. Tình yêu trong Nắng Gắt không hoàn hảo, nhưng chính sự không hoàn hảo đó lại khiến nó chân thật hơn. Những nhân vật không phải anh hùng hay nữ chính cổ tích, mà chỉ là những người đang loay hoay tìm cách yêu và được yêu đúng cách.
Ẩn sâu trong ánh nắng gắt của tuổi trẻ là những bài học dịu dàng: rằng không có tình yêu nào tồn tại nếu thiếu đi sự thấu hiểu; rằng đôi khi im lặng còn đau hơn lời nói; và rằng tình cảm, cũng như nắng, có thể thiêu đốt nhưng cũng có thể sưởi ấm, tùy vào cách ta đối diện với nó.
Cố Mạn đã dùng Nắng Gắt như một bức tranh của thanh xuân với gam màu sáng – tối đan xen, để người đọc nhận ra rằng tuổi trẻ không chỉ là những ngày dịu dàng mà còn có những khúc quanh khiến ta phải học cách mạnh mẽ. Và dù nắng có gắt đến đâu, nếu trong tim còn giữ được một góc trong lành, con người vẫn có thể bước đi tiếp – bình thản và kiêu hãnh.
Với Nắng Gắt, Cố Mạn một lần nữa chứng minh vị thế đặc biệt của mình trong dòng tiểu thuyết ngôn tình hiện đại: không chỉ viết về tình yêu, mà còn viết về hành trình tìm thấy chính mình trong tình yêu ấy.