Giết Chỉ Huy Đội Kỵ Sĩ là một trong những tiểu thuyết đồ sộ và đầy chiều sâu của Haruki Murakami, được chia làm hai tập và phát hành lần đầu tại Nhật Bản vào năm 2017. Với nhịp điệu trầm lặng nhưng ám ảnh, tác phẩm tiếp tục phát huy thế mạnh của Murakami trong việc đan xen giữa hiện thực và siêu thực, đồng thời khai thác sâu sắc các chủ đề về nghệ thuật, bản ngã, ký ức và sự hiện diện của cái vô hình trong đời sống con người.
Nhân vật chính là một họa sĩ chân dung trung niên không tên, vừa trải qua cuộc ly hôn không rõ nguyên nhân. Trong nỗ lực tìm lại chính mình, anh rời Tokyo và chuyển đến sống tại một căn nhà biệt lập trên núi – nơi trước đây thuộc về Tomohiko Amada, một họa sĩ nổi tiếng thuộc thế hệ trước. Trong căn nhà này, anh tình cờ phát hiện một bức tranh kỳ lạ có tên Giết Chỉ Huy Đội Kỵ Sĩ, được giấu kỹ trên gác mái. Từ thời điểm đó, những hiện tượng kỳ bí bắt đầu xảy ra: tiếng chuông bí ẩn vang lên trong đêm, một giếng đá được khai quật giữa rừng, một người hàng xóm kỳ lạ tên Menshiki xuất hiện với những yêu cầu khó hiểu.
Câu chuyện dần cuốn người đọc vào một thế giới lạ lùng, nơi những ý niệm trừu tượng – như “ý tưởng” và “ẩn dụ” – trở thành thực thể có hình hài và đối thoại được với con người. Bức tranh Giết Chỉ Huy Đội Kỵ Sĩ không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà là cánh cổng dẫn đến những tầng sâu hơn trong tâm thức, nơi những gì bị che giấu trong quá khứ có thể trỗi dậy dưới dạng biểu tượng. Cũng giống như nhiều nhân vật khác trong tiểu thuyết Murakami, người họa sĩ không đơn thuần là người hành động mà là kẻ quan sát – một “ống kính” để người đọc nhìn vào thế giới bất định giữa cái thực và cái mơ.
Murakami sử dụng yếu tố nghệ thuật như một phép ẩn dụ xuyên suốt tác phẩm. Quá trình vẽ tranh, đặc biệt là việc vẽ chân dung, được ví như hành trình khám phá bản chất thật sự của con người – không phải bề ngoài, mà là những lớp sâu kín bên trong. Cuốn tiểu thuyết cũng đặt ra những câu hỏi về vai trò của nghệ sĩ: Họ có đơn thuần chỉ ghi lại thực tại, hay là người tạo hình cho những điều vô hình? Liệu nghệ thuật có thể soi sáng quá khứ, chữa lành vết thương, hay chỉ làm nổi rõ hơn nỗi cô đơn vốn có?
Giết Chỉ Huy Đội Kỵ Sĩ đồng thời mang hơi thở của văn hóa phương Đông lẫn phương Tây, từ những ám chỉ về opera Mozart đến những truyền thuyết Nhật Bản, từ triết học Hy Lạp đến tín ngưỡng dân gian Á Đông. Chính sự hòa trộn này khiến tác phẩm trở nên đa tầng, mơ hồ nhưng quyến rũ, đòi hỏi người đọc phải chậm rãi chiêm nghiệm từng lớp nghĩa.
Dù không có tuyến truyện kịch tính hay kết thúc dứt khoát, Giết Chỉ Huy Đội Kỵ Sĩ vẫn lôi cuốn bởi chiều sâu tâm lý và sự mơ hồ có chủ ý. Đây là một tác phẩm mà mỗi độc giả sẽ có cách hiểu khác nhau, giống như bức tranh sống động về cuộc đời: mỗi nét vẽ đều có thể là một lối dẫn đến cánh cửa nội tâm chưa từng mở.