Cũng Chỉ Là Hạt Bụi của Mộc Phù Sinh là một bản trường ca buồn về kiếp người, nơi mỗi nhân vật như một mảnh linh hồn nhỏ bé trôi dạt giữa dòng đời vô tận, mang trong mình nỗi khắc khoải về tình yêu, sự mất mát và ý nghĩa tồn tại. Tác phẩm được viết bằng giọng văn nhẹ như gió, nhưng lại găm sâu vào tâm trí người đọc bởi sự tĩnh lặng của nỗi đau và vẻ đẹp mong manh của những điều không thể níu giữ.
Câu chuyện mở ra trong bầu không khí thấm đẫm triết lý và u hoài, kể về những con người dường như chẳng liên quan nhưng lại bị định mệnh ràng buộc. Họ đi qua cuộc đời nhau như những hạt bụi – nhỏ bé, vô nghĩa, nhưng khi ánh sáng chiếu vào lại lấp lánh trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Mộc Phù Sinh dẫn dắt người đọc đi qua những ngóc ngách sâu kín nhất của tâm hồn: nơi kỷ niệm và hối tiếc, tình yêu và dằn vặt hòa quyện thành một khúc ca u tịch.
Trung tâm của Cũng Chỉ Là Hạt Bụi là nỗi ám ảnh về thời gian và vô thường. Mỗi trang viết của Mộc Phù Sinh như một lời thì thầm nhắc nhở rằng tất cả rồi sẽ tan đi, dù là tình yêu nồng cháy nhất hay nỗi đau sâu nhất. Con người, với tất cả kiêu hãnh và yếu đuối, cuối cùng cũng chỉ là hạt bụi giữa vũ trụ bao la. Nhưng chính trong sự nhỏ bé ấy, tác giả tìm thấy vẻ đẹp: vẻ đẹp của lòng bao dung, của khoảnh khắc sống hết mình, của việc dám yêu dù biết trước kết cục.
Văn phong của Mộc Phù Sinh không cầu kỳ mà lặng lẽ, giàu tính nội chiếu. Những đoạn độc thoại nội tâm, những hình ảnh thiên nhiên gợi buồn – một làn khói, một giọt mưa, một tiếng thở dài – đều được đặt đúng chỗ, khiến cảm xúc lan tỏa tự nhiên như sương phủ trong buổi sớm. Tác phẩm mang đậm tinh thần phương Đông: chấp nhận, buông bỏ và thấu hiểu quy luật vô thường của đời người.
Cũng Chỉ Là Hạt Bụi không phải là một câu chuyện để tìm lời giải, mà là hành trình để chấp nhận rằng có những điều không cần giải thích. Mộc Phù Sinh không muốn an ủi, cũng không muốn triết lý – chỉ muốn khẽ nhắc rằng chúng ta, dù nhỏ bé đến đâu, vẫn có thể lấp lánh trong khoảnh khắc mình được là chính mình. Và khi bụi tan trong ánh hoàng hôn, thứ còn lại không phải là hư vô, mà là ký ức về một lần đã yêu, đã sống, và đã chạm đến linh hồn của chính mình.