Hình Hài Yêu Dấu của Alice Sebold là một tác phẩm gây ám ảnh sâu sắc, bởi nó mở đầu bằng bi kịch tột cùng nhưng lại dẫn người đọc đi qua một hành trình thấm đẫm tình yêu, ký ức và khát vọng được kết nối. Đây là cuốn tiểu thuyết hiếm hoi kể câu chuyện từ góc nhìn của người đã khuất, và chính lựa chọn độc đáo ấy khiến thế giới trong tác phẩm trở nên vừa siêu thực, vừa chân thật đến đau lòng.
Nhân vật trung tâm là Susie Salmon, cô bé 14 tuổi bị sát hại tàn nhẫn vào một buổi chiều tưởng như bình yên. Nhưng cái chết không khiến Susie biến mất. Từ “thiên đường” – một không gian mà cô tự hình dung theo cách của những đứa trẻ, nơi có những đồng cỏ rộng, những lớp học mơ hồ và mọi mong muốn đều có thể thành hình – Susie dõi mắt nhìn xuống trần gian. Cô quan sát gia đình đang gắng gượng vượt qua mất mát, nhìn bạn bè lớn lên, theo dõi cả hung thủ vẫn sống ngay giữa khu phố như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Câu chuyện của Susie không nhằm tái hiện cái chết bi thảm mà tập trung vào những gì còn tiếp tục: sự đau đớn, những đứt gãy, nỗi ám ảnh, sự hồi sinh. Bố cô, ông Jack Salmon, trở thành người không thể chấp nhận sự thật. Ông ngờ rằng kẻ đã lấy mạng con gái chính là người hàng xóm bí ẩn – George Harvey – và từ đó lao vào hành trình tự tìm công lý trong tuyệt vọng. Mẹ của Susie, Abigail, lại phản ứng theo cách trái ngược: bà kiệt sức, dần rơi vào trạng thái lạc lối và rời bỏ gia đình một thời gian để tự đối diện những tổn thương mà bà không thể gọi tên. Lindsey – em gái Susie – lớn lên trong cái bóng của chị, đồng thời mang trong mình nỗi sợ và sức mạnh mà cô không ngờ tới.
Bạn Susie, Ray Singh, người cô thầm thương, cũng trở thành sợi dây kết nối giữa quá khứ và hiện tại. Ray giữ ký ức về cô như một điều thiêng liêng, và chính sự tồn tại dịu dàng ấy khiến Susie cảm thấy mình vẫn có chỗ trên thế gian. Một nhân vật khác là Ruth Connors – cô gái kỳ lạ có khả năng cảm nhận sự hiện diện của thế giới bên kia. Chính Ruth, cùng Ray, là những người giúp Susie tìm được khoảnh khắc cuối cùng để gửi gắm nỗi lòng, thứ mà cô chưa thể nói khi còn sống.
George Harvey – hung thủ – hiện diện như bóng đen lảng vảng quanh câu chuyện, không phải theo lối giật gân mà như một minh chứng cho sự tĩnh lặng đáng sợ của cái ác ẩn mình. Alice Sebold không đi sâu vào việc giải thích tâm lý hắn, mà thay vào đó cho thấy sức tàn phá mà hắn để lại, lan rộng từ cuộc đời Susie sang mọi người xung quanh.
Điều khiến Hình Hài Yêu Dấu trở thành một tác phẩm khó quên là cách nó lặng lẽ nói về sự tiếp tục. Susie phải học cách buông bỏ để tiến về phía trước, còn những người ở lại cũng phải học cách sống với một khoảng trống vĩnh viễn. Bằng giọng văn dịu dàng nhưng sắc lẹm, Sebold xây dựng một câu chuyện về cái chết nhưng lại tràn ngập sự sống – một hành trình đau đớn nhưng cũng lấp lánh hy vọng, nơi ký ức trở thành hình hài cuối cùng của yêu thương.




