Những Đứa Trẻ Bị Bỏ Rơi Trong Tủ Gửi Đồ của Ryu Murakami là một tiểu thuyết gây sốc và ám ảnh, nơi bạo lực, dục vọng và sự tha hóa của xã hội hiện đại được phơi bày trần trụi qua số phận những con người sinh ra đã bị tước đoạt quyền được yêu thương. Tác phẩm không tìm cách làm dịu người đọc, mà chủ ý đẩy họ vào trạng thái bất an, buộc phải đối diện với những góc tối mà xã hội thường cố che giấu.
Câu chuyện xoay quanh hai cậu bé, Hashi và Kiku, những đứa trẻ bị mẹ ruột bỏ rơi trong các tủ gửi đồ công cộng khi còn đỏ hỏn. Hành động phi nhân tính ấy không chỉ là điểm khởi đầu của bi kịch cá nhân, mà còn trở thành biểu tượng cho sự đổ vỡ đạo đức trong một xã hội lạnh lùng, nơi con người dễ dàng vứt bỏ trách nhiệm như bỏ đi một món đồ không còn giá trị. Được cứu sống một cách ngẫu nhiên, hai đứa trẻ lớn lên trong những hoàn cảnh méo mó, thiếu thốn cả tình thân lẫn định hướng tinh thần.
Hashi và Kiku phát triển theo hai hướng khác nhau, nhưng đều mang trong mình vết thương sâu không thể lành. Hashi yếu đuối, nhạy cảm, luôn bị ám ảnh bởi ký ức sơ khai về nhịp tim người mẹ – thứ âm thanh duy nhất cậu từng cảm nhận trước khi bị bỏ rơi. Cậu tìm kiếm sự cứu rỗi trong âm nhạc, trong mơ mộng, nhưng lại không đủ sức chống chọi với thực tại khắc nghiệt. Trái ngược với Hashi, Kiku lớn lên cùng cơn giận dữ âm ỉ, một khát vọng hủy diệt thế giới mà cậu cho rằng đã phản bội mình ngay từ giây phút đầu tiên. Với Kiku, bạo lực trở thành ngôn ngữ duy nhất để khẳng định sự tồn tại.
Ryu Murakami không xây dựng hai nhân vật này như nạn nhân đáng thương cần được cảm thông dễ dãi. Ông để họ trượt dài trong những lựa chọn cực đoan, tàn nhẫn và đôi khi ghê rợn, như một hệ quả tất yếu của sự bỏ rơi và thiếu vắng tình yêu. Tác phẩm đặt ra câu hỏi nhức nhối về trách nhiệm: xã hội có thể đổ lỗi hoàn toàn cho cá nhân khi chính nó đã tạo ra môi trường nuôi dưỡng sự lệch lạc hay không?
Bối cảnh đô thị trong truyện hiện lên lạnh lẽo, vô cảm và đầy bạo lực ngầm. Những khu chung cư, con phố, câu lạc bộ ngầm và không gian công cộng tưởng như bình thường lại trở thành nơi tích tụ nỗi cô độc và sự thối rữa tinh thần. Ryu Murakami miêu tả thành phố như một cỗ máy khổng lồ, nơi con người bị nghiền nát nếu không kịp tìm cho mình một lý do để tồn tại. Trong thế giới ấy, tình dục, ma túy và bạo lực không còn là ngoại lệ, mà là những biểu hiện thường nhật của sự trống rỗng.
Văn phong của Ryu Murakami lạnh, sắc và không khoan nhượng. Ông không né tránh những chi tiết gây khó chịu, thậm chí cố ý đẩy chúng đến mức cực đoan để buộc người đọc phải đối diện với cảm giác ghê sợ và bất lực. Tuy nhiên, đằng sau sự tàn nhẫn ấy là một nỗi buồn sâu thẳm: nỗi buồn về những con người chưa từng có cơ hội được sống đúng nghĩa ngay từ khi sinh ra.
Những Đứa Trẻ Bị Bỏ Rơi Trong Tủ Gửi Đồ không phải là cuốn sách để đọc nhằm tìm kiếm hy vọng hay sự an ủi. Đây là tác phẩm dành cho những ai sẵn sàng bước vào vùng tối của văn học, nơi câu hỏi về nhân tính, trách nhiệm và hậu quả của sự thờ ơ được đặt ra một cách trực diện. Ryu Murakami không đưa ra lời giải, ông chỉ để lại một dư âm nặng nề, buộc người đọc phải tự đối diện với sự thật rằng đôi khi, quái vật không sinh ra từ bóng tối, mà từ chính sự bỏ rơi của con người.




