Trong số hàng loạt tác phẩm viết về tuổi học trò đầy xúc cảm của Nguyễn Nhật Ánh, Bàn Có Năm Chỗ Ngồi là một cuốn sách mang màu sắc đặc biệt: nhẹ nhàng, gần gũi nhưng lắng đọng và ám ảnh. Khác với những câu chuyện rộn ràng tiếng cười như Kính Vạn Hoa hay Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ, cuốn sách này khai thác khía cạnh trầm lắng và sâu sắc hơn của tuổi mới lớn, với những mối quan hệ học đường tưởng chừng đơn giản nhưng đầy phức tạp về mặt cảm xúc.
Câu chuyện bắt đầu từ một lớp học trung học, nơi có năm học sinh ngồi cùng một bàn: Quang, Thành, Long, Hạnh và Tú. Tưởng như đó chỉ là một nhóm bạn học bình thường, nhưng từng chút một, những mối quan hệ, bí mật, tình cảm thầm kín và những khúc mắc tuổi mới lớn dần hé lộ. Trong không gian nhỏ bé của một chiếc bàn học, những cảm xúc chân thật nhất được bộc lộ: tình bạn, tình yêu đầu đời, sự ganh tị, nỗi tổn thương, và cả sự trưởng thành âm thầm không ai nhận ra.
Điểm mạnh nổi bật của tác phẩm nằm ở lối kể chuyện tinh tế, khéo léo mà đầy cảm xúc của Nguyễn Nhật Ánh. Mỗi nhân vật đều có tính cách riêng, nội tâm riêng và câu chuyện riêng, khiến người đọc như được sống cùng họ – dõi theo từng ánh mắt, nụ cười, lần giận dỗi hay lặng lẽ buồn đau. Những chuyện nhỏ nhặt như một bức thư không người nhận, một ánh nhìn thờ ơ, hay sự im lặng bất thường của người bạn cùng bàn… lại là sợi dây dẫn dắt mạch truyện, đầy cuốn hút và bất ngờ.
Bàn Có Năm Chỗ Ngồi cũng cho thấy sự trưởng thành không ồn ào của tuổi mới lớn. Đó là khi ta bắt đầu biết ghen tuông, biết tổn thương vì người khác, biết giấu cảm xúc trong lòng và học cách buông bỏ những điều không thể nắm giữ. Nguyễn Nhật Ánh không lý tưởng hóa tuổi học trò, ông kể lại nó như một phần tất yếu của đời người – trong trẻo, ngốc nghếch nhưng cũng nhiều nỗi niềm.
Văn phong của Nguyễn Nhật Ánh vẫn mượt mà, dung dị và gần gũi như thường thấy. Nhưng trong cuốn sách này, ông dường như lùi lại một bước, để nhân vật tự nói lên câu chuyện của mình. Đó là lý do Bàn Có Năm Chỗ Ngồi không chỉ thu hút độc giả trẻ, mà còn khiến những người đã đi qua tuổi học trò phải chậm lại, suy ngẫm và… nhớ.
Tóm lại, Bàn Có Năm Chỗ Ngồi không chỉ là một cuốn sách về tuổi học trò, mà là một lời thì thầm dịu dàng về những rung cảm đầu đời – thứ tình cảm không tên, không rõ ràng, nhưng luôn in đậm trong ký ức. Một cuốn sách dành cho những ai đã từng đi học, từng yêu, từng thương, và từng giấu kín cảm xúc trong lòng chỉ vì… ngồi cùng một bàn.