Bức Chân Dung Của Dorian Gray của Oscar Wilde là một tiểu thuyết mang vẻ đẹp u tối, lộng lẫy và đầy châm biếm về xã hội thượng lưu, nơi cái đẹp được tôn thờ đến cực điểm và đạo đức dần bị bào mòn. Tác phẩm đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa vẻ ngoài và linh hồn, giữa sự hưởng lạc và trách nhiệm, đồng thời phơi bày những hệ quả khi một con người sống chỉ để thỏa mãn cái tôi và chạy theo khoái lạc không giới hạn. Wilde xây dựng nên câu chuyện như một bức tranh baroque rực rỡ nhưng thấm đẫm bóng tối, khiến người đọc bị cuốn vào hành trình suy đồi của nhân vật chính với cảm giác mê hoặc xen lẫn rùng mình.
Cốt truyện xoay quanh Dorian Gray – một chàng trai trẻ sở hữu vẻ đẹp thuần khiết đến mức khiến bất kỳ ai nhìn thấy đều kinh ngạc. Khi họa sĩ Basil Hallward vẽ chân dung của Dorian, ông cảm thấy như đã đặt vào đó cả tâm hồn mình. Trong lúc bức tranh hoàn thành, Lord Henry Wotton – một quý ông thông minh, duyên dáng nhưng đầy triết lý hưởng lạc – bước vào cuộc đời Dorian. Lord Henry dùng những lời lẽ hào nhoáng, sắc sảo để gieo vào tâm trí cậu thanh niên ý nghĩ rằng cái đẹp và tuổi trẻ là tất cả, rằng khi chúng phai tàn, cuộc đời không còn gì đáng giá. Trước viễn cảnh mất đi sự hoàn mỹ, Dorian buột miệng ước rằng mình sẽ mãi trẻ trung, còn bức chân dung sẽ già đi thay cho anh.
Điều kỳ lạ đã xảy ra: Dorian thực sự giữ nguyên tuổi trẻ, trong khi bức họa bắt đầu đổi sắc mỗi khi anh phạm lỗi lầm. Từ đây, hành trình sa ngã của Dorian bắt đầu, không phải bằng một cú trượt dài rõ rệt mà bằng những bước nhỏ, những quyết định tưởng vô hại nhưng chứa đựng tính hủy hoại. Dorian dấn thân vào cuộc sống hưởng lạc, chạy theo khoái cảm, gây đau khổ cho những người yêu thương mình, và để bóng tối lan dần trong tâm hồn mà không để lại dấu vết nào trên gương mặt anh. Chỉ có bức chân dung – cất giấu trong một căn phòng khóa kín – biến đổi theo mỗi tội lỗi, trở thành tấm gương phản chiếu linh hồn mục ruỗng.
Những nhân vật phụ góp phần làm nổi bật bi kịch của Dorian. Basil đại diện cho nghệ thuật chân thành và những giá trị thuần khiết; ông yêu quý Dorian như biểu tượng của cái đẹp linh hồn lẫn thể xác. Trái lại, Lord Henry là tiếng nói của sự hoài nghi, của chủ nghĩa khoái lạc duy mỹ, của suy nghĩ rằng cuộc sống chỉ đáng sống khi được tận hưởng không giới hạn. Sự đối lập giữa hai người tạo nên nền tảng triết lý của tác phẩm: cái đẹp thuần túy và cái đẹp bị tha hóa sẽ dẫn con người đi về hai hướng khác nhau.
Những biến cố dồn dập trong đời Dorian không chỉ là chuỗi sai lầm của một cá nhân mà còn là lời cảnh báo về sự cuốn hút tàn nhẫn của chủ nghĩa duy mỹ cực đoan. Khi nhìn lại bức chân dung đã trở thành quái vật, Dorian buộc phải đối diện với sự thật rằng cái giá của tuổi trẻ vĩnh cửu chính là sự hủy hoại linh hồn.
Bức Chân Dung Của Dorian Gray không chỉ là một tiểu thuyết kinh điển về cái đẹp và sự suy đồi, mà còn là lời nhắc nhở rằng mọi phù hoa đều phải trả giá. Đây là tác phẩm khiến người đọc l linger lại thật lâu, suy nghĩ về giới hạn của khát vọng và về bản chất thật sự của cái gọi là hoàn mỹ.




