Bức Thư Của Người Đàn Bà Không Quen của Stefan Zweig là một trong những truyện vừa nổi tiếng và ám ảnh nhất của văn học thế kỷ XX. Với lối viết tinh tế, cảm xúc và đầy sức nặng, Zweig xây dựng toàn bộ câu chuyện chỉ từ một lá thư – lá thư tuyệt vọng, chân thành và tha thiết của một người phụ nữ dành cho người đàn ông mà bà đã yêu suốt cả đời, dù chưa bao giờ được ông biết đến.
Nhân vật trung tâm của tác phẩm là người phụ nữ vô danh, người tự kể lại cuộc đời mình qua những trang thư dài gửi cho người đàn ông – một nhà văn nổi tiếng mà bà đã thầm yêu từ thời niên thiếu. Ông là người chỉ lướt qua đời bà trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng lại để lại dấu ấn sâu đậm đến mức trở thành tâm điểm của mọi suy nghĩ, cảm xúc và lựa chọn của bà.
Cốt truyện bắt đầu khi nhà văn nhận được lá thư sau ngày sinh nhật. Bên trong là lời tự sự từ một người phụ nữ tự nhận rằng khi ông đọc được thư, bà đã chết. Từ đây, cuộc đời đầy tổn thương, mê đắm và sự hy sinh thầm lặng của bà được mở ra. Lúc còn là thiếu nữ sống trong cùng khu nhà với nhà văn, bà đã phải lòng ông ngay từ lần đầu thấy, khi ông bước qua cầu thang với phong thái ung dung, ánh mắt ấm áp và nụ cười quyến rũ. Bà dõi theo ông từng ngày, ghi nhớ mọi thói quen của ông, chỉ mong nhận được một cái nhìn thoáng qua.
Khi gia đình chuyển đi nơi khác, tình yêu ấy tưởng như sẽ phai nhạt nhưng lại càng trở nên mãnh liệt. Nhiều năm sau, bà quay lại thành phố, sống cuộc đời tự lập chỉ để có thể gần ông hơn. Một lần tình cờ, nhà văn mời bà đi chơi, rồi hai người có một đêm bên nhau. Nhưng với ông, đó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua; còn với bà, đó là đỉnh điểm của tình yêu mà bà giữ gìn suốt đời. Từ đêm ấy, bà mang trong mình đứa con của ông, nhưng không bao giờ dám nói ra.
Cậu bé – kết quả của tình yêu thầm lặng – trở thành tất cả với bà. Bà làm đủ mọi công việc để nuôi con, bảo vệ con khỏi ánh nhìn khắc nghiệt của xã hội và giấu kín sự thật về cha đứa bé. Những khó khăn và biến cố liên tục xảy đến, nhưng bà vẫn sống vì tình yêu dành cho nhà văn và vì đứa con mang bóng dáng của ông.
Trớ trêu thay, sau nhiều năm, nhà văn gặp lại bà, nhưng vẫn không nhận ra. Mối quan hệ ngắn ngủi ấy lặp lại, để rồi một lần nữa ông quên bà. Chỉ đến cuối lá thư, nhà văn mới bắt đầu hiểu rằng người phụ nữ thầm lặng ấy đã yêu ông đến mức đánh đổi cả cuộc đời.
Điều tạo nên sức mạnh của Bức Thư Của Người Đàn Bà Không Quen là cách Stefan Zweig thể hiện chiều sâu tâm lý. Đây không chỉ là câu chuyện về tình yêu đơn phương mà còn là bi kịch của sự lãng quên, nỗi cô đơn đến tột cùng và sự hi sinh vô điều kiện. Tác phẩm khơi dậy nhiều suy ngẫm về giá trị của tình cảm, về cách con người đôi khi vô tình tổn thương nhau, và về tiếng nói của những trái tim thầm lặng mà không ai biết đến.
Đây là cuốn sách giàu cảm xúc, thấm đượm nỗi buồn nhưng cũng đầy vẻ đẹp nhân văn, khiến người đọc không thể rời mắt cho đến dòng cuối cùng của lá thư.




