Chúc Mẹ Ngủ Ngon của Mi-ae Seo là một tiểu thuyết tâm lý trinh thám đầy ám ảnh, nơi nỗi sợ không đến từ những bóng ma siêu nhiên, mà từ sự đen tối tiềm ẩn trong tâm hồn con người. Tác phẩm đã tạo tiếng vang mạnh mẽ khi ra mắt, không chỉ bởi cách xây dựng tình huống rùng rợn mà còn bởi sự khai thác sâu sắc về bản chất tội ác, nỗi ám ảnh tuổi thơ và khoảng cách mong manh giữa tình thương cùng nỗi sợ hãi.
Câu chuyện xoay quanh Jeong Yu-jin, một nữ biên kịch nổi tiếng chuyên viết kịch bản tội phạm. Cuộc sống của cô tưởng chừng yên ổn cho đến khi nhận nuôi bé gái Hae-na, con riêng của chồng. Từ khoảnh khắc Hae-na bước vào nhà, không khí trong gia đình trở nên nặng nề: một đứa trẻ mới 11 tuổi, ít nói, ánh mắt vô cảm và thường xuyên bộc lộ những hành vi kỳ lạ, lạnh lùng đến rợn người. Từ thái độ thờ ơ đến những câu nói khiến người lớn phải giật mình, Hae-na dần trở thành bóng ma trong chính căn nhà, gieo vào Yu-jin nỗi sợ hãi tiềm ẩn.
Trong lúc Yu-jin còn chật vật tìm cách xây dựng mối quan hệ với con chồng, một vụ án mạng kinh hoàng xảy ra: hàng loạt phụ nữ bị sát hại dã man, và nghi phạm không ai khác chính là bố ruột của Yu-jin – người từng bỏ rơi cô từ nhỏ. Quá khứ bị đào xới, Yu-jin buộc phải đối diện với sự thật rằng mình là con gái của một kẻ sát nhân. Sự kiện này khiến cô càng bất an, bởi dường như trong đôi mắt trống rỗng của Hae-na cũng thấp thoáng bóng dáng của chính kẻ giết người kia. Liệu sự tàn ác có thể di truyền? Liệu Yu-jin đang sống cùng một đứa trẻ mang trong mình mầm mống của quỷ dữ?
Mi-ae Seo dẫn dắt người đọc vào cuộc đối thoại đầy căng thẳng giữa Yu-jin và Hae-na, nơi tình thương, nỗi ám ảnh và sự nghi kỵ liên tục va đập. Tác giả khéo léo sử dụng lối viết lạnh lùng, giàu chi tiết, để từng hành động nhỏ của đứa trẻ trở thành một dấu hiệu bất an. Một ánh nhìn chăm chăm, một câu trả lời cụt ngủn, hay nụ cười khẽ hiện lên trong tình huống không ai cười – tất cả đều khiến Yu-jin và độc giả cảm thấy như đang đứng trước vực thẳm.
Điểm đáng sợ nhất của Chúc Mẹ Ngủ Ngon không nằm ở máu me hay những cảnh bạo lực, mà ở sự mơ hồ: Yu-jin không chắc liệu Hae-na thật sự là một đứa trẻ nguy hiểm, hay tất cả chỉ do ám ảnh từ chính nỗi sợ của cô – một người con của kẻ sát nhân. Tác giả đặt ra câu hỏi nhức nhối: đâu là ranh giới giữa bản năng và môi trường, giữa sự thừa hưởng từ gen tội ác và tác động từ giáo dục, tình thương?
Nhịp truyện được xây dựng với những khoảng lặng căng thẳng, xen kẽ cùng cao trào kịch tính khi các vụ án ngoài xã hội dần tiến gần hơn đến nhân vật chính. Yu-jin buộc phải lựa chọn: tiếp tục nuôi dưỡng và yêu thương Hae-na như một người mẹ, hay đối diện với khả năng rằng cô đang sống cùng một “mầm ác” sẽ nở rộ bất cứ lúc nào.
Chúc Mẹ Ngủ Ngon không chỉ là một tiểu thuyết trinh thám nghẹt thở mà còn là một hành trình nội tâm đầy ám ảnh, nơi nỗi sợ hãi và tình mẫu tử bị đặt dưới thử thách khốc liệt nhất. Đây là một tác phẩm buộc độc giả phải tự hỏi: liệu chúng ta có dám tin vào sự trong sáng của trẻ thơ, khi bóng tối từ tội ác luôn rình rập ngay trong mái ấm gia đình?