Cuồng Vọng Phi Nhân Tính của Lôi Mễ là tập thứ ba trong bộ Tâm Lý Tội Phạm, tiếp tục đưa độc giả bước sâu hơn vào thế giới nơi những tội ác lạnh lùng được thúc đẩy bởi sự méo mó trong tâm lý con người. Nếu Độc Giả Thứ 7 gây ám ảnh bởi sự giao thoa giữa văn chương và tội ác, Đề Thi Đẫm Máu thử thách độc giả bằng những câu hỏi sinh tử, thì Cuồng Vọng Phi Nhân Tính lại đưa tất cả đến tận cùng của sự biến dạng nhân tính, khi hung thủ không còn bị ràng buộc bởi đạo đức, mà chỉ hành động dưới sự thôi thúc của bản năng và ham muốn quyền lực.
Trung tâm của tác phẩm vẫn là Phương Mộc – người sinh viên có năng lực đặc biệt trong việc phác họa chân dung tâm lý tội phạm. Sau những trải nghiệm đau đớn ở các vụ án trước, Phương Mộc dường như đã chai sạn hơn, nhưng đồng thời cũng bị cuốn sâu hơn vào vòng xoáy bạo lực và tăm tối. Anh không chỉ phải đấu trí với hung thủ, mà còn phải đối diện với chính những tổn thương và ám ảnh cá nhân. Càng tiến xa trong hành trình truy tìm cái ác, Phương Mộc càng có nguy cơ đánh mất ranh giới giữa lý trí và cảm xúc, giữa cái thiện và cái ác.
Hung thủ trong Cuồng Vọng Phi Nhân Tính được khắc họa như một hiện thân của dục vọng điên cuồng. Hắn không giết người chỉ vì khoái cảm sát sinh hay để trả thù, mà coi mỗi mạng người như một quân cờ trong trò chơi quyền lực bệnh hoạn của mình. Điều đáng sợ nhất chính là sự tính toán tỉ mỉ và khả năng thao túng người khác, khiến hắn vừa là kẻ giết người, vừa là một “người điều khiển” ẩn mình trong bóng tối. Từng vụ án đều phản ánh một thứ triết lý lạnh lùng: khi đạo đức bị xóa bỏ, con người có thể bị hạ thấp xuống mức phi nhân, chỉ còn lại dục vọng và cuồng vọng chi phối.
Không gian trong tác phẩm được Lôi Mễ miêu tả với màu sắc nặng nề và u ám. Từ những con phố náo nhiệt đến căn phòng khóa kín, từ hiện trường đẫm máu đến các cuộc truy xét trong tâm trí hung thủ – tất cả đều như phủ một màn sương đặc quánh, khiến độc giả cảm thấy ngột ngạt và hoang mang. Không khí căng thẳng ấy không chỉ phục vụ cho kịch tính trinh thám, mà còn phản ánh sự bấp bênh của trật tự xã hội, nơi mà ranh giới an toàn có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Điểm đáng chú ý ở Cuồng Vọng Phi Nhân Tính là cách tác giả khai thác song song cuộc rượt đuổi giữa Phương Mộc và hung thủ với những suy tư triết học về bản chất con người. Đâu là điểm phân định giữa người và thú? Khi con người mất đi khả năng đồng cảm, thì họ còn khác gì một cỗ máy biết giết chóc? Lôi Mễ không đưa ra câu trả lời dứt khoát, nhưng ông gieo vào lòng độc giả một sự bất an sâu sắc: cái ác không phải lúc nào cũng đến từ ngoại cảnh, mà đôi khi được nuôi dưỡng trong chính tâm hồn mỗi cá nhân.
Tác phẩm cũng đặt ra những thử thách tâm lý cho độc giả, khi không chỉ yêu cầu họ theo dõi và phán đoán, mà còn buộc phải tự soi chiếu lại bản thân. Chúng ta căm ghét hung thủ, nhưng liệu trong những khát vọng thầm kín nhất, có phần nào đó phản chiếu sự ích kỷ, sự lạnh lùng, hay khao khát quyền lực mà con người thường che giấu? Chính sự nhập nhằng này làm nên sức hút đặc biệt của cuốn sách.
Với mạch truyện dồn dập, những màn đối đầu nghẹt thở và tầng tầng lớp lớp phân tích tâm lý, Cuồng Vọng Phi Nhân Tính không chỉ là một cuốn tiểu thuyết trinh thám đơn thuần, mà còn là một nghiên cứu ám ảnh về sự tha hóa. Đây là tác phẩm khiến độc giả vừa rùng mình sợ hãi, vừa bị thôi thúc phải suy ngẫm, khẳng định thêm vị trí đặc biệt của Lôi Mễ trong dòng tiểu thuyết tội phạm – tâm lý đương đại.