Được Sống Và Kể Lại của Trần Luân Tín là một tác phẩm hồi ức đầy sức nặng, ghi lại trải nghiệm chiến tranh và những nỗi ám ảnh, khát vọng, cũng như niềm kiêu hãnh của một thế hệ đã đi qua lửa đạn. Không chỉ đơn thuần là cuốn tự truyện, đây còn là sự phản chiếu của một thời kỳ lịch sử, nơi con người đối diện với ranh giới sinh tử, nơi lòng can đảm, tình đồng đội và khát vọng sống trở thành những giá trị thiêng liêng nhất.
Ngay từ nhan đề, Được Sống Và Kể Lại đã chứa đựng hai tầng ý nghĩa sâu sắc. “Được sống” là niềm may mắn, là ân huệ của số phận giữa những trận đánh dữ dội mà cái chết rình rập từng giờ. “Kể lại” là trách nhiệm và cũng là khát vọng của tác giả – một nhân chứng – muốn để lại tiếng nói, muốn dựng lại ký ức, để đồng đội đã ngã xuống không rơi vào lãng quên, và để thế hệ sau hiểu được cái giá của hòa bình.
Trong tác phẩm, Trần Luân Tín không chọn cách tô vẽ màu hồng cho cuộc chiến. Ông tái hiện chân thực những ngày tháng khốc liệt, với tiếng bom rền, khói lửa ngút ngàn, và những giây phút cận kề cái chết. Song song đó là sự khắc nghiệt của đời sống chiến trường: thiếu thốn lương thực, vết thương thể xác, và cả những nỗi đau tinh thần khi phải chứng kiến đồng đội ngã xuống. Chính sự thẳng thắn này đã làm nên sức thuyết phục, giúp cuốn sách vượt lên tính chất hồi ký cá nhân để trở thành một lát cắt lịch sử giàu cảm xúc.
Điểm đặc biệt trong Được Sống Và Kể Lại là giọng văn giàu nhân bản. Trần Luân Tín không chỉ viết về chiến tranh như một chuỗi sự kiện, mà còn viết về con người trong chiến tranh. Đó là hình ảnh những người lính trẻ, mang theo trong balô không chỉ súng đạn mà cả những ước mơ, những lá thư nhà, những khát vọng giản dị về một ngày trở lại bình yên. Là tình đồng đội gắn kết, nơi mỗi người sẵn sàng hi sinh để bảo vệ nhau. Là những giây phút tạm lắng trong hầm trú ẩn, khi tiếng cười, tiếng hát vang lên xua đi bóng tối.
Đọc cuốn sách, người ta cảm nhận rõ niềm day dứt khôn nguôi của tác giả: tại sao mình được sống trong khi nhiều đồng đội mãi mãi nằm lại? Chính nỗi ám ảnh này đã thôi thúc ông viết, như một sự tri ân, một cách trả nghĩa cho những người đã không thể kể lại. Chính vì vậy, mỗi trang viết đều mang trong mình sự thành kính, xen lẫn niềm đau, nhưng cũng đầy niềm tự hào.
Tác phẩm không chỉ có giá trị như một bản hồi ký chiến trường, mà còn là một tư liệu văn học – lịch sử quan trọng. Nó góp phần làm sáng rõ hơn diện mạo của một giai đoạn đầy biến động, qua góc nhìn của người trong cuộc. Đồng thời, nó đặt ra những câu hỏi vượt thời gian: con người có thể giữ gìn phẩm giá, nhân tính ra sao trong bối cảnh hủy diệt? Chiến tranh lấy đi những gì, và để lại cho người sống sót những vết hằn nào?
Với văn phong chân thật, lắng đọng, Được Sống Và Kể Lại chạm đến trái tim người đọc không chỉ bởi sự khốc liệt, mà còn bởi niềm tin mãnh liệt vào sự sống. Đây là cuốn sách dành cho những ai muốn hiểu rõ hơn về chiến tranh không chỉ qua các con số, mà qua cảm xúc, qua ký ức của con người. Nó cũng là lời nhắc nhở rằng hòa bình hôm nay không tự nhiên mà có – đó là thành quả của máu, nước mắt và cả những câu chuyện mà những người sống sót như Trần Luân Tín đã kiên trì kể lại cho hậu thế.