Hội Chợ Phù Hoa của W. M. Thackeray là một trong những kiệt tác lớn nhất của văn học hiện thực Anh thế kỷ XIX, bức tranh biếm họa sâu sắc về xã hội đầy giả dối, tham vọng và đạo đức giả thời Regency. Dưới ngòi bút sắc sảo của Thackeray, con người được phơi bày trọn vẹn với những mặt tốt xấu đan xen, nơi danh vọng và tiền tài được xem là thước đo của giá trị.
Trung tâm của câu chuyện là hai người phụ nữ với hai tính cách đối lập: Becky Sharp – cô gái xuất thân thấp kém nhưng thông minh, táo bạo, đầy mưu lược; và Amelia Sedley – cô tiểu thư hiền lành, yếu đuối, sống trong ảo tưởng về tình yêu và lòng trung nghĩa. Ngay từ khi rời khỏi trường Miss Pinkerton, Becky đã nuôi mộng đổi đời, tận dụng mọi cơ hội để leo lên nấc thang xã hội bằng sắc đẹp và trí tuệ. Ngược lại, Amelia ngây thơ tin rằng tình yêu của mình với George Osborne là vĩnh cửu, dù anh ta chỉ là kẻ hời hợt và kiêu ngạo.
Khi chiến tranh Napoleon bùng nổ, số phận của các nhân vật bắt đầu thay đổi. George chết trận, Amelia rơi vào cảnh khốn khó, còn Becky – bằng sự xảo quyệt của mình – tiếp tục xoay chuyển giữa những kẻ quyền thế để mưu cầu địa vị. Thackeray đã dùng hình tượng “hội chợ” như một ẩn dụ cho xã hội – nơi con người bán rẻ đạo đức, đổi nhân cách lấy lợi ích và danh tiếng. Không ai thoát khỏi vòng xoáy đó, và cả người thiện lẫn kẻ ác đều bị cuốn vào trò hề của đời sống.
Điều làm nên giá trị trường tồn của Hội Chợ Phù Hoa chính là giọng điệu trào phúng nhưng đầy nhân văn của Thackeray. Ông không chỉ phê phán xã hội quý tộc giả tạo mà còn soi chiếu vào những ảo tưởng con người tự tạo ra cho chính mình. Câu chuyện kết thúc không có kẻ chiến thắng thật sự, bởi “hội chợ” ấy là nơi mọi thứ đều hư ảo – tình yêu, danh dự, lòng trung thành hay niềm tin.
Tác phẩm này, với kết cấu phức tạp, nhân vật đa chiều và giọng kể mỉa mai, đã đưa Thackeray lên hàng đại văn hào cùng thời với Dickens. Hội Chợ Phù Hoa vẫn giữ nguyên sức nặng của nó sau gần hai thế kỷ – một tấm gương phản chiếu không chỉ thời đại của Thackeray, mà cả bản chất con người ở mọi thời.




