Quá Nhiều Hạnh Phúc của Alice Munro là tuyển tập những truyện ngắn xoáy sâu vào những khoảnh khắc đời sống tưởng bình lặng nhưng thực chất lại ẩn chứa các biến cố âm thầm có thể làm đổi hướng cả cuộc đời nhân vật. Munro vẫn giữ phong cách đặc trưng: ngôn ngữ giản dị mà sắc lạnh, diễn biến chậm mà nhói, những chi tiết nhỏ dẫn đến những cú xoay mạnh về cảm xúc và nhận thức. Mỗi truyện trong tập sách tựa như một lát cắt tinh tế của đời sống, nơi con người phải đối diện với sự mong manh của hạnh phúc và những mất mát không thể gọi tên.
Nhân vật trong Quá Nhiều Hạnh Phúc đến từ những hoàn cảnh rất đời: những người phụ nữ đang cố gìn giữ mái ấm trước những rạn vỡ âm ỉ, những cặp đôi tưởng yên bình nhưng lại giấu trong mình những bí mật có khả năng phá tan mọi trật tự, những đứa trẻ chứng kiến thế giới người lớn qua cái nhìn ngây thơ nhưng vô cùng chính xác. Munro thường viết về những người tưởng như không có gì đặc biệt, nhưng bằng cách soi chiếu vào thời điểm họ buộc phải đưa ra lựa chọn quan trọng, bà để người đọc thấy rõ sự phức tạp của mỗi số phận.
Một trong những điểm nổi bật của tập truyện là cách Munro xử lý những sự kiện tưởng nhỏ: một cuộc ghé thăm người cũ, một cuộc chia tay được quyết định trong tích tắc, một cuộc trò chuyện tưởng vô thưởng vô phạt, hay một lá thư bị bỏ quên trong ngăn tủ. Những chi tiết ấy trở thành mấu chốt mở ra những lớp cảm xúc sâu hơn, phơi bày những điều nhân vật không dám đối diện hoặc không thể nói thành lời. Munro không bao giờ cường điệu bi kịch, nhưng chính sự tiết chế ấy khiến bi kịch hiện lên càng sắc và càng thật.
Truyện tiêu biểu nhất trong tập – và cũng là truyện kết thúc sách – lấy cảm hứng từ cuộc đời của nhà toán học Nga Sofia Kovalevskaya. Đây là lần hiếm hoi Munro viết về một nhân vật có thật, nhưng bà không đi theo lối mô tả tiểu sử mà dựng lên hành trình cảm xúc của một người phụ nữ kiên cường trong thế giới đòi hỏi quá nhiều hy sinh. Sofia không chỉ đối diện với những rào cản trong giới học thuật mà còn chịu đựng những tổn thương riêng tư, tình yêu dang dở và nỗi cô đơn không cách nào thoát khỏi. Munro thể hiện câu chuyện bằng giọng kể lặng lẽ, để nỗi đau của nhân vật lan tỏa qua những chi tiết nhỏ: một đêm tuyết rơi, một cuộc trò chuyện bên lò sưởi, một khoảnh khắc nhận ra rằng thành công không đủ để lấp những khoảng trống trong tâm hồn.
Các truyện còn lại trong tập – dù ngắn hơn và mang màu sắc đời sống đương đại – vẫn xoay quanh những chủ đề quen thuộc của Munro: sự đổi thay của các mối quan hệ, những tổn thương kéo dài suốt thời niên thiếu, sự giằng co giữa nghĩa vụ và ước mong thầm kín, và những hệ quả âm ỉ của những quyết định tưởng bình thường. Mỗi truyện tựa như một mảnh ghép giúp người đọc nhìn rõ hơn sự phức tạp của cảm xúc con người.
Quá Nhiều Hạnh Phúc ghi dấu tài nghệ của Alice Munro trong việc biến những câu chuyện đời thường thành những khám phá sâu sắc về tâm hồn. Những nhân vật của bà sống rất thật, đau rất thật, và để lại dư vị dài lâu dù câu chuyện đã khép lại.




