172 Giờ Trên Mặt Trăng của Johan Harstad là một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng – kinh dị hiếm hoi khai thác nỗi sợ trong không gian theo cách trực diện và tàn nhẫn. Cuốn sách không dựa vào những ý tưởng trừu tượng hay triết lý cao siêu, mà đặt nhân vật vào một tình huống cực kỳ cụ thể: bị mắc kẹt trên Mặt Trăng, hoàn toàn tách khỏi Trái Đất, trong một môi trường vốn dĩ đã không dành cho sự sống.
Câu chuyện xoay quanh ba thiếu niên được chọn tham gia một dự án truyền thông mang tính biểu tượng: chuyến trở lại Mặt Trăng đầu tiên của loài người sau nhiều thập kỷ. Mia đến từ Na Uy, Midori đến từ Nhật Bản và Antoine đến từ Pháp, mỗi người chiến thắng một cuộc thi toàn cầu và được gửi lên căn cứ DARLAH 2 cùng hai phi hành gia kỳ cựu của NASA. Trên danh nghĩa, đây là hành trình vinh quang, nơi tuổi trẻ được đặt cạnh lịch sử. Trên thực tế, ngay từ đầu, bầu không khí đã mang màu sắc bất an: căn cứ cũ kỹ, im lặng bất thường, những khu vực bị niêm phong và các chi tiết kỹ thuật không được giải thích rõ ràng.
Ba nhân vật trẻ được xây dựng với tính cách rất khác nhau. Mia mang trong mình tổn thương gia đình và xu hướng thu mình, thường quan sát nhiều hơn là hành động. Midori sắc sảo, lý trí, có phần hoài nghi và luôn đặt câu hỏi về những gì được cho là “an toàn”. Antoine bốc đồng, thích thể hiện, nhưng cũng là người dễ hoảng loạn nhất khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát. Sự khác biệt ấy khiến mối quan hệ giữa họ vừa là chỗ dựa, vừa là nguồn xung đột khi khủng hoảng bắt đầu.
Bước ngoặt của câu chuyện xảy ra khi họ phát hiện căn cứ DARLAH 2 không hề bị bỏ hoang như lời giới thiệu. Những dấu vết còn sót lại cho thấy đã từng có một thảm kịch bị che giấu, liên quan đến chuyến thám hiểm trước đó. Từ đây, 172 Giờ Trên Mặt Trăng chuyển hẳn sang sắc thái kinh dị sinh tồn. Không gian Mặt Trăng, vốn đã lạnh lẽo và trống rỗng, trở thành một chiếc bẫy khổng lồ: không khí có hạn, liên lạc với Trái Đất bị cắt đứt, và một mối đe dọa không rõ bản chất đang rình rập trong bóng tối của căn cứ.
Điểm mạnh của Johan Harstad nằm ở cách ông khai thác nỗi sợ tâm lý. Kẻ thù trong truyện không được phô bày hoàn toàn, mà hiện diện qua âm thanh, qua những hành lang tối, qua cảm giác bị theo dõi liên tục. Nỗi sợ lớn nhất không chỉ đến từ thứ đang ẩn nấp trên Mặt Trăng, mà từ nhận thức rằng con người ở đó quá nhỏ bé, quá cô lập, và mọi sai lầm đều không có cơ hội sửa chữa.
Cuốn sách cũng đặt ra câu hỏi rõ ràng về tham vọng của con người trong việc chinh phục không gian. Những quyết định mang tính phô trương, chạy theo biểu tượng và truyền thông đã đẩy các nhân vật trẻ vào tình huống chết người. Dưới lớp vỏ kinh dị, 172 Giờ Trên Mặt Trăng là lời cảnh báo lạnh lùng về cái giá của sự tự tin mù quáng và việc coi thường những giới hạn không thể thương lượng.
Văn phong của Johan Harstad dồn dập, giàu hình ảnh và rất điện ảnh. Nhịp truyện tăng nhanh về cuối, tạo cảm giác ngột ngạt đúng với bối cảnh thiếu oxy và không lối thoát. Đây là cuốn sách phù hợp với những độc giả yêu thích khoa học viễn tưởng pha kinh dị, nơi nỗi sợ không đến từ quái vật thuần túy, mà từ việc con người bị đẩy ra xa Trái Đất, xa mọi điểm tựa quen thuộc, và buộc phải đối diện với sự mong manh tuyệt đối của chính mình.




