Với văn phong nhẹ nhàng, tinh tế cùng khả năng chạm đến những xúc cảm sâu kín nhất của tuổi trẻ, Nguyễn Nhật Ánh từ lâu đã là cái tên gắn bó mật thiết với bạn đọc nhiều thế hệ. Trong số những tác phẩm tình cảm học trò nổi bật của ông, Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình mang một màu sắc riêng – lãng mạn, day dứt và trưởng thành hơn, khi tình bạn dần chuyển hóa thành tình yêu, rồi va chạm với thực tại khắc nghiệt.
Tác phẩm xoay quanh bộ ba nhân vật chính: Vinh, Phúc và Miền – ba người bạn thân lớn lên cùng nhau ở một miền quê nghèo. Vinh là người ít nói, trầm lặng nhưng sống nội tâm và có phần sâu sắc. Phúc thì ngược lại – hướng ngoại, vui vẻ và lém lỉnh. Còn Miền – cô gái duy nhất trong nhóm – thông minh, tinh tế và là sợi dây kết nối giữa hai chàng trai. Tình cảm của họ phát triển tự nhiên theo năm tháng, từ sự vô tư trong sáng của tình bạn, dần chuyển thành những rung động đầu đời đầy rối ren và xung đột.
Điều đặc biệt ở Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình là cách Nguyễn Nhật Ánh xây dựng một mối quan hệ tay ba đầy tinh tế, không hề gượng ép hay kịch tính hóa. Tình yêu ở đây không phải là thứ dễ nói ra hay giành giật, mà là những âm thầm chịu đựng, những lần nhường bước, và cả những vết thương không ai dám chạm đến. Mỗi nhân vật đều mang trong mình những giằng xé nội tâm, những mâu thuẫn giữa lý trí và cảm xúc, giữa lòng tự trọng và khát khao được yêu thương.
Vẫn giữ được giọng văn mộc mạc, dung dị và thấm đẫm chất thơ, Nguyễn Nhật Ánh trong tác phẩm này lại khiến người đọc cảm nhận rõ hơn nỗi buồn lặng lẽ của tuổi trẻ khi đánh mất điều mình trân quý. Dù không có bi kịch kịch tính, cuốn sách vẫn khiến ta day dứt bởi sự thật rằng: có những tình cảm không thể giữ lại, có những mối quan hệ khi đã đổi thay thì không thể trở về như cũ.
Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình không chỉ là cuốn tiểu thuyết về tình yêu tuổi học trò, mà còn là hành trình lớn lên của cảm xúc. Từ những buổi tan trường chở nhau về nhà, những lá thư giấu kín, đến cả những lần ghen tuông ngây ngô – mọi thứ đều được viết bằng một sự dịu dàng sâu sắc, không ồn ào nhưng đầy ám ảnh.
Cuốn sách như một bản nhạc buồn dịu, không chỉ dành cho những ai đang yêu, mà còn dành cho những người từng có một thời yêu dại khờ mà không dám nói, từng để tuột mất một ai đó vì chần chừ, từng có một “ngày xưa” không thể quay lại. Với tác phẩm này, Nguyễn Nhật Ánh không chỉ viết cho tuổi học trò – ông đã viết cho cả tuổi trẻ của mỗi người.