Độc Giả Thứ 7 của Lôi Mễ là cuốn tiểu thuyết mở đầu cho bộ Tâm Lý Tội Phạm, đặt nền móng cho cả loạt tác phẩm trinh thám – hình sự – tâm lý nổi tiếng này. Ngay từ tập đầu tiên, độc giả được đưa vào thế giới lạnh lẽo và rùng rợn của những vụ án giết người liên hoàn, nơi hung thủ không chỉ hành động bằng máu lạnh mà còn bằng sự sắp đặt tỉ mỉ dựa trên những tác phẩm văn học kinh dị.
Câu chuyện bắt đầu khi trong khuôn viên một trường đại học, liên tiếp xảy ra các vụ án mạng kỳ quái. Điều đáng sợ là hung thủ dường như đang tái hiện lại những tình tiết ghê rợn trong một tiểu thuyết, biến các sinh viên thành nạn nhân trong “trò chơi” bệnh hoạn của hắn. Những cuốn sách vốn chỉ mang tính giải trí hay sáng tạo lại trở thành kịch bản cho tội ác. Chính yếu tố này khiến không khí truyện luôn căng thẳng, mơ hồ giữa ranh giới của văn học và hiện thực, của trí tưởng tượng và sự thật phũ phàng.
Nhân vật trung tâm là Phương Mộc – một sinh viên với quá khứ phức tạp, có khả năng phân tích tâm lý tội phạm thiên bẩm. Anh không phải là cảnh sát chính thức, nhưng chính sự nhạy bén và trực giác sắc bén khiến anh được mời hỗ trợ điều tra. Phương Mộc hiện lên vừa là một trí tuệ lạnh lùng trong công việc, vừa là một con người mang vết thương tâm lý sâu sắc, khiến anh thường xuyên đứng bên bờ vực của sự giằng xé giữa chính nghĩa và bóng tối nội tâm. Hình tượng này đã định hình phong cách xuyên suốt của cả bộ Tâm Lý Tội Phạm: người phá án không phải một anh hùng hoàn hảo, mà là một cá nhân đầy tổn thương, phải đấu tranh với chính bản thân mình.
Điểm đặc biệt trong Độc Giả Thứ 7 là cách Lôi Mễ khai thác tâm lý hung thủ. Hắn không chỉ là kẻ giết người bình thường mà còn là kẻ đắm chìm trong văn chương méo mó, biến nó thành công cụ để thực hiện những ám ảnh bệnh hoạn. Mỗi vụ án đều mang tính “thông điệp”, thách thức cảnh sát và người đọc giải mã. Từ đó, câu chuyện không chỉ dừng ở hành động truy bắt mà còn mở rộng ra thành một “trận chiến trí tuệ”, nơi tâm lý tội phạm và năng lực phân tích trở thành vũ khí.
Bầu không khí trong truyện mang đậm sắc thái rùng rợn. Lôi Mễ không quá chú trọng miêu tả máu me, thay vào đó ông khéo léo sử dụng chi tiết gợi mở, khắc họa sự ám ảnh qua không gian và tâm lý. Trường học – vốn là nơi yên bình, tràn đầy tri thức – nay trở thành sân khấu của những màn kịch chết chóc, khiến sự đối lập càng thêm rợn ngợp. Độc giả vừa hồi hộp theo dõi từng bước phá án, vừa bị cuốn vào cảm giác bất an: liệu kẻ sát nhân sẽ chọn ai là nạn nhân tiếp theo, và hắn đang che giấu điều gì đằng sau những trang sách?
Ngoài yếu tố trinh thám, Độc Giả Thứ 7 còn phản ánh những vấn đề xã hội và tâm lý. Sự méo mó của hung thủ bắt nguồn từ những tổn thương, sự cô lập, cũng như cách hắn tìm kiếm sự thừa nhận thông qua hành vi cực đoan. Từ đó, Lôi Mễ đặt ra câu hỏi: phải chăng chính môi trường sống, áp lực học đường và sự thờ ơ của cộng đồng đã vô tình tạo ra những “con quái vật” giữa đời thường?
Với mạch truyện nhanh, logic chặt chẽ, tình tiết gay cấn liên tục, Độc Giả Thứ 7 không chỉ hấp dẫn như một tác phẩm giải trí mà còn mở ra cánh cửa cho độc giả bước vào thế giới của tội phạm học và phân tích tâm lý. Nó đặt nền tảng cho sự thành công của cả bộ Tâm Lý Tội Phạm, đồng thời định hình hình tượng Phương Mộc – nhân vật đã trở thành biểu tượng trong văn học trinh thám hiện đại Trung Quốc.