Đẹp Và Buồn của Yasunari Kawabata là một trong những tác phẩm cuối đời của nhà văn Nhật Bản từng đoạt giải Nobel Văn học, nơi ông đưa người đọc vào một thế giới vừa mong manh, vừa tàn nhẫn, đan xen giữa vẻ đẹp tinh tế của tình yêu và sự u uẩn của nỗi buồn. Cuốn tiểu thuyết không chỉ là một câu chuyện tình tay ba đầy ám ảnh, mà còn là một khúc bi ca về dục vọng, sự phản bội và cái giá của hạnh phúc.
Trung tâm của Đẹp Và Buồn là câu chuyện của Oki Toshio, một nhà văn trung niên nổi tiếng, và Otoko, người tình cũ mà ông từng bỏ rơi sau mối tình vụng dại thuở thiếu thời. Khi ấy, Oki đã lợi dụng tuổi trẻ và sự ngây thơ của Otoko để nuôi dưỡng cảm hứng sáng tác, viết nên một tiểu thuyết lừng danh. Nhưng hệ quả để lại cho cô gái ấy là một vết thương lòng khôn nguôi và cả bi kịch mất con. Nhiều năm sau, khi Oki đã yên ấm bên gia đình, ông quyết định tìm đến Otoko để hồi tưởng quá khứ.
Otoko lúc này đã trở thành một họa sĩ tài năng, sống cùng cô học trò kiêm người tình Keiko – một cô gái trẻ đẹp, đầy cá tính, mang trong mình tình yêu nồng nhiệt và sự thù hận dữ dội. Nếu Otoko mang vẻ đẹp của sự cam chịu, của nỗi buồn thầm lặng, thì Keiko lại là hiện thân của sự bốc lửa, táo bạo và khát vọng trả thù cho người thầy – người tình của mình. Keiko đã lên kế hoạch quyến rũ con trai của Oki, gieo rắc bi kịch như một cách để báo oán.
Qua mối quan hệ phức tạp giữa ba nhân vật này, Kawabata khai thác chiều sâu của những cảm xúc đối nghịch: tình yêu và thù hận, khao khát và hủy diệt, cái đẹp và cái chết. Vẻ đẹp trong tác phẩm không bao giờ thuần khiết, nó gắn liền với sự mong manh, nỗi u uẩn, và thậm chí là mầm mống bi kịch. Cái buồn không chỉ đến từ quá khứ bị tổn thương, mà còn từ sự bất lực của con người trước vòng xoáy dục vọng và định mệnh.
Giọng văn của Kawabata, như thường lệ, vẫn tinh tế và đầy chất thơ. Ông không khắc họa nhân vật theo lối kịch tính, mà để họ hiện lên trong những chi tiết nhỏ, những ám gợi tinh vi. Những cảnh thiên nhiên, âm thanh tiếng chuông chùa, sự tĩnh mịch của Kyoto, tất cả được sử dụng như một phông nền thấm đẫm tính biểu tượng, nơi cái đẹp luôn song hành cùng sự phù du.
Đẹp Và Buồn vì thế không chỉ là một tiểu thuyết tình yêu, mà còn là lời chiêm nghiệm về bản chất mong manh của con người. Nó khiến người đọc tự hỏi: liệu cái đẹp có luôn gắn liền với nỗi buồn, và liệu tình yêu có thể tồn tại mà không để lại vết thương? Với sự tài hoa trong ngôn ngữ và chiều sâu trong tư tưởng, Kawabata đã để lại một tác phẩm vừa mê hoặc vừa ám ảnh, như chính tiêu đề ngắn gọn nhưng đầy sức gợi: Đẹp Và Buồn.