Đôi Mắt Người Xưa của Ngọc Linh là một truyện dài đậm chất trữ tình và hoài niệm, nơi ký ức và hiện tại đan xen như một dòng chảy không dứt của tình yêu, nỗi đau và sự tiếc nuối. Với giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng và giàu cảm xúc, tác phẩm khắc họa hành trình của những con người bị thời gian và định mệnh chia lìa, nhưng vẫn không thể quên được ánh mắt, giọng nói, hay hình bóng của người mình từng yêu.
Câu chuyện xoay quanh mối tình giữa hai con người trẻ tuổi trong bối cảnh xã hội nhiều biến động. Họ gặp nhau khi cuộc đời còn đầy ước mơ và khát vọng, để rồi tình yêu chớm nở giữa những điều giản dị nhất: một ánh nhìn, một nụ cười, một lần nắm tay giữa chiều mưa. Nhưng như một quy luật khắc nghiệt của thời cuộc và con người, tình yêu ấy không đi đến trọn vẹn. Người ở lại mang theo nỗi nhớ và đôi mắt khắc khoải của người ra đi, sống giữa quá khứ và hiện tại, giữa mong chờ và tuyệt vọng.
Ngọc Linh không viết Đôi Mắt Người Xưa như một câu chuyện tình bi lụy, mà như một bản nhạc buồn về ký ức. Từng trang viết chan chứa những chi tiết gợi cảm xúc: ánh hoàng hôn trên con phố cũ, tiếng mưa rơi trên mái ngói, hay một bức thư không gửi – tất cả đều như được phủ lên lớp sương mờ của hoài niệm. Qua đó, người đọc cảm nhận được rằng nỗi đau không phải chỉ vì mất đi người mình yêu, mà còn vì đánh mất chính bản thân trong dòng thời gian trôi chảy.
Tác phẩm đồng thời phản chiếu nét tinh tế trong văn phong của Ngọc Linh – sự pha trộn giữa hiện thực và tâm tưởng. Ngòi bút của ông không thiên về kịch tính, mà hướng đến sự tĩnh lặng, nơi cảm xúc được bộc lộ qua ánh mắt, cử chỉ và những khoảng lặng giữa hai con người từng gắn bó. Đôi mắt người xưa, vì thế, không chỉ là hình ảnh của một người, mà còn là biểu tượng cho quá khứ, cho những điều đẹp đẽ đã qua mà không thể nắm giữ.
Đôi Mắt Người Xưa mang đến một trải nghiệm đọc vừa buồn bã vừa ấm áp. Nó gợi cho người ta nhớ về ai đó đã từng xuất hiện trong đời, để rồi dù thời gian có xóa mờ tất cả, ánh mắt ấy vẫn còn nguyên trong tim. Tác phẩm của Ngọc Linh như một lời thì thầm dịu dàng gửi đến quá khứ – rằng có những tình yêu không cần trọn vẹn, chỉ cần một lần được tồn tại, đã đủ để làm sáng lên cả một đời người.