Con Sóng Thứ Bảy của Daniel Glattauer là phần tiếp theo đầy cảm xúc và ám ảnh của Cưỡng Cơn Gió Bấc, tiếp tục câu chuyện tình lửng lơ, mong manh và day dứt giữa Emmi Rothner và Leo Leike – hai con người từng kết nối qua những lá thư điện tử, từng yêu nhau sâu sắc dù chưa một lần thực sự chạm mặt. Nếu Cưỡng Cơn Gió Bấc là khởi đầu của tình yêu trong không gian ảo, thì Con Sóng Thứ Bảy là hành trình đi tìm câu trả lời: liệu tình yêu ấy có thể sống sót khi va chạm với hiện thực?
Sau những biến cố ở cuối phần đầu, Leo đã rời khỏi nước Áo để trốn khỏi mối quan hệ không lối thoát với Emmi – người phụ nữ đã có gia đình. Sáu tháng trôi qua, những lá thư của Emmi vẫn rơi vào im lặng, cho đến khi một ngày kia, hộp thư của cô lại hiện lên cái tên quen thuộc: Leo. Một lần nữa, chuỗi email giữa họ bắt đầu, như con sóng thứ bảy – con sóng lớn nhất, dữ dội nhất, nhưng cũng đẹp nhất – trong lòng biển cảm xúc chưa từng lặng yên.
Daniel Glattauer vẫn giữ nguyên cấu trúc đặc trưng: toàn bộ câu chuyện được kể chỉ qua email. Nhưng lần này, những dòng thư không còn nhẹ nhàng và hài hước như trước. Chúng mang âm điệu trưởng thành hơn, chín chắn hơn, và đôi khi đau đớn hơn. Emmi và Leo không còn là hai người chơi trò ẩn mình sau bàn phím; họ đã thấu hiểu nỗi tổn thương của nhau, và điều đó khiến họ vừa gần gũi, vừa sợ hãi.
Cái hay của Con Sóng Thứ Bảy nằm ở sự giằng xé tinh tế giữa lý trí và con tim. Cả hai nhân vật đều hiểu rằng, nếu tình yêu của họ bước ra khỏi thế giới ảo, nó sẽ làm sụp đổ những gì họ đang có. Emmi có một gia đình, một cuộc sống ổn định; còn Leo đã từng tổn thương sâu sắc vì mối quan hệ này. Nhưng dù cố gắng quên, họ vẫn tìm về nhau – vì chỉ trong những dòng chữ gửi đi, họ mới thật sự là chính mình.
Tác phẩm là một bức tranh tinh tế về tình yêu thời hiện đại – nơi con người vừa khao khát kết nối, vừa sợ hãi sự tổn thương. Glattauer khiến độc giả cảm nhận được từng nhịp tim, từng hơi thở của nhân vật qua mỗi câu thư. Ông không miêu tả ngoại hình, không có cảnh gặp gỡ ồn ào, chỉ có ngôn từ – nhưng chính ngôn từ lại trở thành sợi dây ràng buộc, mạnh mẽ hơn cả tiếp xúc thực.
Nếu Cưỡng Cơn Gió Bấc là một bản tình ca mở, kết thúc trong lưng chừng, thì Con Sóng Thứ Bảy giống như hồi đáp cuối cùng – một bản nhạc trưởng thành hơn, pha lẫn hạnh phúc và chia ly. Glattauer không mang đến một kết thúc dễ dãi. Ông để lại khoảng lặng – nơi người đọc vừa thấy xót xa, vừa thấy nhẹ nhõm – bởi đôi khi, tình yêu đẹp nhất lại không phải là thứ được trọn vẹn, mà là thứ khiến ta dám sống thật với cảm xúc của mình.
Văn phong của Glattauer trong Con Sóng Thứ Bảy vẫn giữ nét duyên dáng, hóm hỉnh nhưng thêm chiều sâu triết lý. Ông viết về tình yêu không như một câu chuyện cổ tích, mà như một tấm gương soi vào thế giới hiện đại – nơi người ta dễ dàng kết nối qua mạng, nhưng lại khó nắm giữ nhau trong đời thực.
Đọc Con Sóng Thứ Bảy, người ta cảm nhận được sự trưởng thành của cả hai nhân vật và của chính câu chuyện. Nó không còn là trò đùa của cảm xúc, mà là sự thừa nhận rằng tình yêu – dù bị ngăn cách bởi màn hình hay khoảng cách – vẫn là một phần chân thật nhất của con người. Và con sóng thứ bảy, dù có vỡ tan hay không, vẫn là con sóng đẹp nhất – bởi nó dám vươn lên cao nhất, mạnh mẽ nhất, trước khi trở về với biển cả mênh mông của trái tim.




