Vong Hồn của Trường Lê là một câu chuyện kinh dị mang màu sắc tâm linh đầy u ám, mở ra không gian nơi ranh giới giữa người sống và kẻ đã khuất trở nên mong manh đến đáng sợ. Tác phẩm khai thác nỗi ám ảnh quen thuộc trong văn hóa Việt Nam về linh hồn vất vưởng, những oan khuất không được giải thoát và sự đeo bám dai dẳng của quá khứ. Với lối viết đậm chất thị giác nhưng vẫn chừa khoảng trống cho sự mơ hồ, Trường Lê dẫn dắt người đọc vào hành trình đối mặt với những bóng tối mà mỗi nhân vật cố tình né tránh, để rồi chính chúng lại trở thành sự thật không thể chối bỏ.
Câu chuyện bắt đầu từ những hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trong một ngôi nhà tưởng như bình thường. Những tiếng động bất chợt, những bóng dáng thoáng qua hành lang, những cảm giác lạnh buốt giữa đêm khuya – tất cả chỉ là dấu hiệu khởi đầu cho sự hiện diện của một vong hồn mang nỗi oán khí sâu nặng. Trường Lê không vội vàng hé lộ bản chất của linh hồn ấy mà để nó âm thầm theo dõi, xen vào đời sống thường ngày của nhân vật. Sự đeo bám ấy tạo nên không khí đặc quánh, khiến người đọc như bị kéo vào cơn ác mộng dài vô tận, nơi mọi thứ quanh mình đều có thể biến thành dấu hiệu bất tường.
Một trong những điểm mạnh của Vong Hồn nằm ở cách tác giả khai thác tâm lý nhân vật khi họ phải đối diện với điều không thể lý giải. Nỗi sợ ban đầu chỉ là những nghi ngờ nhẹ, nhưng càng về sau, sự ám ảnh lan rộng khiến từng người bắt đầu mất ngủ, hoang mang và dần đánh mất khả năng phân biệt giữa thực tại và ảo giác. Trường Lê cho thấy con người trở nên dễ tổn thương thế nào khi bị nỗi sợ xâm chiếm, và chính sự mong manh ấy khiến họ càng dễ bị bóng tối chi phối. Yếu tố kinh dị ở đây không chỉ đến từ sự xuất hiện của linh hồn, mà còn từ tâm lý bị bào mòn từng chút một.
Tác phẩm cũng mang đậm màu sắc văn hóa dân gian Việt Nam, với những câu chuyện về oan hồn không siêu thoát, nghiệp báo, lời nguyền và sự mất cân bằng giữa cõi dương – cõi âm. Những yếu tố này giúp thế giới trong truyện vừa quen thuộc vừa đáng sợ, bởi chúng được xây dựng từ chính những điều nhiều người từng nghe kể trong gia đình hay xóm làng. Trường Lê không cố biến các nghi lễ trừ tà hay chuyện tâm linh thành điểm nhấn phô trương; thay vào đó, ông sử dụng chúng như một phần tự nhiên của bối cảnh, cho thấy chúng tồn tại song song với đời sống và đôi khi trở thành lối thoát duy nhất khi con người không còn giải thích được điều gì.
Giọng văn của tác giả vẫn giữ được phong cách quen thuộc: ngắn gọn, gợi hình và đặc biệt hiệu quả trong việc xây dựng nhịp điệu căng thẳng. Những đoạn cao trào không xuất hiện quá dồn dập mà được đẩy lên từ từ, khiến người đọc luôn trong trạng thái chờ đợi. Khi sự thật về vong hồn được hé lộ, câu chuyện không chỉ mang lại cảm giác rùng mình, mà còn gợi sự thương cảm cho những bi kịch bị chôn vùi.
Vong Hồn là lựa chọn đáng giá cho những ai yêu thích kinh dị tâm linh Việt Nam, mong muốn một câu chuyện vừa ám ảnh, vừa giàu chiều sâu cảm xúc, nơi nỗi sợ hiện hình từ chính những điều bị bỏ lại phía sau.




