Hội Chứng E của Franck Thilliez là một tiểu thuyết trinh thám – tâm lý nặng đô, nơi ranh giới giữa điều tra hình sự, khoa học thần kinh và nỗi kinh hoàng của ký ức con người bị xóa nhòa. Cuốn sách mở ra bằng một bí ẩn tưởng như đơn lẻ, nhưng càng đi sâu, câu chuyện càng hé lộ một mạng lưới tội ác phức tạp gắn liền với thí nghiệm, thao túng nhận thức và những góc tối của bộ não.
Cốt truyện bắt đầu khi một người đàn ông đột nhiên bị mù sau khi xem một bộ phim cũ, không rõ nguồn gốc. Đoạn phim ấy không chỉ gây tổn thương thị giác, mà dường như còn kích hoạt một phản ứng thần kinh bất thường, khiến người xem rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ. Từ đây, thanh tra Lucie Henebelle bị cuốn vào một cuộc điều tra vượt xa những vụ án thông thường, nơi mỗi manh mối đều dẫn đến những câu hỏi đáng sợ về cách con người cảm nhận và ghi nhớ thế giới.
Song song với tuyến truyện của Lucie là hành trình của Franck Sharko, viên cảnh sát dày dạn kinh nghiệm, đang theo đuổi một vụ án khác liên quan đến các nạn nhân bị tổn thương não nghiêm trọng. Hai cuộc điều tra tưởng như tách biệt dần hội tụ, tạo thành một bức tranh toàn cảnh về những thí nghiệm vô nhân đạo từng được thực hiện trong bóng tối, nơi con người bị xem như vật liệu nghiên cứu. Thilliez kết nối hai tuyến truyện bằng nhịp kể gấp gáp nhưng chặt chẽ, khiến sự căng thẳng tăng dần theo từng chương.
Điểm nổi bật của Hội Chứng E nằm ở cách tác giả khai thác khoa học thần kinh như một nguồn gốc của nỗi sợ. Không phải những kẻ sát nhân đơn thuần hay những màn truy đuổi quen thuộc, mà chính bộ não — trung tâm của ý thức và nhân cách — trở thành chiến trường. Những khái niệm như trí nhớ, ảo giác, phản xạ bản năng hay vùng não thị giác được đưa vào truyện với độ chính xác cao, tạo cảm giác vừa rùng rợn vừa thuyết phục. Sự đáng sợ đến từ ý nghĩ rằng con người có thể bị điều khiển, bóp méo nhận thức mà không hề hay biết.
Nhân vật trong truyện không được lý tưởng hóa. Lucie và Sharko đều mang trong mình những tổn thương cá nhân, những ám ảnh chưa được chữa lành. Chính điều đó khiến họ trở nên gần gũi và dễ bị tổn thương trước những gì đang đối mặt. Franck Thilliez không chỉ xây dựng một cuộc điều tra, mà còn đặt các nhân vật vào thế phải đối diện với giới hạn chịu đựng của chính mình, khi lý trí liên tục bị thử thách bởi những phát hiện ngày càng tàn nhẫn.
Không khí của Hội Chứng E đặc quánh sự ngột ngạt. Bóng tối không chỉ hiện diện trong các địa điểm u ám hay những phòng thí nghiệm bỏ hoang, mà còn nằm trong quá khứ, trong ký ức bị chôn vùi và trong những quyết định vô đạo đức được che đậy bằng danh nghĩa khoa học. Văn phong của Thilliez lạnh lùng, tiết chế, nhưng mỗi chi tiết đều được tính toán kỹ lưỡng để gieo cảm giác bất an kéo dài.
Hội Chứng E không đơn thuần là một tiểu thuyết trinh thám giải đố. Tác phẩm là lời cảnh báo về mặt trái của tri thức, nơi khoa học, nếu bị tách rời khỏi đạo đức, có thể trở thành công cụ hủy hoại con người một cách tinh vi và đáng sợ nhất.




