Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen của Châu Sa Đáy Mắt là một trong những tác phẩm hiếm hoi của văn học Việt Nam đương đại khai thác những mảng tối của tuổi trẻ bằng một giọng văn vừa lạnh lẽo, vừa trữ tình, vừa mang nét siêu thực rất riêng. Cuốn sách mở ra một hành trình không hướng đến sự giải trí đơn thuần, mà là một trải nghiệm cảm xúc nặng trĩu, nơi người đọc bước vào thế giới chênh vênh của những đứa trẻ lạc lõng, bị cuộc đời đẩy đến tận đáy sâu tăm tối như thể đang trôi lênh đênh giữa một đại dương không bờ.
Tác phẩm xoay quanh nhóm nhân vật thiếu niên sống bên lề xã hội, mỗi em đều mang trong mình những vết thương sâu kín mà ngay cả người lớn cũng không dám đối diện. Những đứa trẻ ấy không có một chỗ dựa đủ lành lặn để trưởng thành như bao người khác. Chúng học cách tồn tại bằng bản năng, bằng sự chai lì, bằng những niềm đau giấu trong lồng ngực. Thế giới mà tác giả dựng lên không phải một địa ngục nào đó xa xôi, mà là một hiện thực trần trụi, nơi những số phận nhỏ bé bị nuốt chửng bởi bạo lực, thờ ơ và định kiến.
Châu Sa Đáy Mắt có một lối viết đặc biệt: mềm mại nhưng sắc lịm, dịu dàng nhưng cay nghiệt, đẹp đến mức người đọc nghẹn lại trong những đoạn miêu tả đơn thuần về bầu trời, mặt biển hay ánh mắt một đứa trẻ đang sợ hãi. Văn phong của tác giả không ồn ào, không cố tạo kịch tính mà để cho nỗi đau thấm dần, lan rộng như một vệt sóng đen âm thầm tràn vào bờ cát. Ở đó, từng câu chữ chứa đầy sức nặng cảm xúc, khiến người đọc không chỉ theo dõi câu chuyện mà còn phải đối diện với một thực tế rằng: đôi khi, sự ngây thơ của trẻ con là thứ dễ bị tổn thương nhất và cũng là thứ mà xã hội thường bỏ quên nhất.
Điểm gây ấn tượng mạnh là cách tác giả xây dựng hình tượng “đại dương đen”. Nó không chỉ là không gian mà nhóm trẻ tồn tại, mà còn là biểu tượng cho một thế giới ngập trong sợ hãi, trong bí mật, trong những điều không ai dám nói. Giữa không gian ấy, từng nhân vật hiện lên như một đốm sáng nhỏ bé, cố gắng tự cứu mình, tự tìm hơi thở, tự bám víu vào bất cứ điều gì để không bị chìm xuống đáy. Người đọc có thể cảm nhận rõ rệt sự mệt mỏi, hoang mang và cả những khoảnh khắc mong manh của hy vọng len lỏi trong cuộc đời họ.
Tác phẩm cũng đặt ra câu hỏi về trách nhiệm của người lớn, của xã hội và của những hệ thống vô hình đã khiến những đứa trẻ phải vật lộn với một thế giới quá tàn nhẫn. Không có lời biện minh, không có sự đánh tráo đạo đức, Châu Sa Đáy Mắt chỉ lặng lẽ để người đọc tự nhìn thấy sự thật rồi tự cảm nhận nỗi đau mà nhân vật phải mang. Chính sự kiệm lời này làm cho câu chuyện ám ảnh lâu dài.
Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen không dành cho những ai tìm kiếm sự nhẹ nhàng. Đây là cuốn sách khiến người đọc phải ngừng lại nhiều lần, phải suy nghĩ về những đứa trẻ xung quanh mình, về những khoảng tối mà ta thường tránh né. Tác phẩm là lời nhắc nhở rằng dù cuộc sống có tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần một bàn tay đưa ra, một ánh nhìn thấu hiểu, một chút ấm áp cũng có thể kéo một linh hồn nhỏ bé ra khỏi bóng tối.




