An của Durian Sukegawa là một tiểu thuyết dịu dàng mà sâu sắc, kể về những con người nhỏ bé sống bên lề xã hội nhưng vẫn giữ trong lòng một ánh sáng nhân hậu, niềm tin và khát vọng được thấu hiểu. Bằng giọng văn tinh tế, nhẹ như làn gió đầu mùa, Durian Sukegawa đã tạo nên một câu chuyện vừa chan chứa tình người vừa gợi mở những suy ngẫm về ý nghĩa cuộc sống, nỗi đau và sự tha thứ.
Nhân vật chính, Sentaro, là một người đàn ông từng vào tù, nay sống lặng lẽ bằng công việc bán bánh dorayaki ở một quầy nhỏ. Cuộc đời anh trôi qua tẻ nhạt, vô vọng, cho đến khi một bà lão tên Tokue xuất hiện và xin được làm việc. Ban đầu, Sentaro do dự vì Tokue bị bệnh phong – căn bệnh khiến bà bị kỳ thị cả đời. Nhưng khi nếm thử phần nhân đậu đỏ (an) mà bà làm, anh kinh ngạc nhận ra hương vị đặc biệt của nó: không chỉ là vị ngọt của đậu, mà còn là vị ngọt của sự kiên nhẫn, của tình yêu thương và lòng biết ơn đối với từng hạt nguyên liệu.
Dưới bàn tay Tokue, từng chiếc bánh dorayaki như mang linh hồn của người làm ra chúng. Sự tận tâm, niềm vui sống và cái nhìn nhân hậu của bà khiến Sentaro dần thay đổi. Anh học được cách lắng nghe, cách trân trọng cuộc đời và con người xung quanh, dù họ có khiếm khuyết hay bị xã hội ruồng bỏ. Câu chuyện giữa hai con người xa lạ ấy dần trở thành một bản hòa tấu của cảm thông và cứu rỗi.
Durian Sukegawa không kể một câu chuyện kịch tính, mà để mọi thứ diễn ra chậm rãi, lặng lẽ như nhịp sống nơi góc phố nhỏ. Nhưng chính sự lặng ấy lại chứa đựng sức mạnh lay động, khiến người đọc nhận ra vẻ đẹp ẩn giấu trong những điều tưởng chừng tầm thường. Hình ảnh những chiếc bánh dorayaki trở thành biểu tượng cho niềm tin vào giá trị của lao động chân thành và khả năng hàn gắn của tình thương.
An là cuốn tiểu thuyết khiến người đọc mỉm cười trong nước mắt. Nó kể về nỗi cô đơn, sự kỳ thị và cái chết, nhưng lại tràn ngập ánh sáng nhân văn. Sukegawa đã viết nên một bản ngợi ca dành cho lòng nhân ái – thứ duy nhất giúp con người tìm thấy sự thanh thản trong một thế giới vốn đầy những rào cản vô hình.