Bố Đã Từng Yêu của Anna Gavalda là một trong những tác phẩm thể hiện rõ nhất khả năng chạm tới những tầng sâu mềm yếu nhưng dai dẳng trong tâm hồn con người của nữ nhà văn Pháp này. Với lối viết tinh tế, nhiều lớp nghĩa và đầy hơi thở đời sống, cuốn sách mở ra một hành trình cảm xúc xoay quanh tình yêu, nỗi cô đơn, ký ức và sự trưởng thành trong những mối quan hệ tưởng như đã cũ nhưng vẫn chưa bao giờ thật sự khép lại.
Câu chuyện bắt đầu bằng không khí gia đình nhuốm màu im lặng và khoảng cách. Một người cha rời khỏi cuộc hôn nhân của mình, để lại sau lưng những tổn thương không thể gọi tên, cả ở chính ông lẫn những người thân yêu nhất. Tuy nhiên, thay vì khai thác bi kịch theo lối thông thường, Anna Gavalda chọn cách đưa nhân vật trở lại với tình yêu cũ – một tình yêu mà người cha từng đánh mất hoặc buộc phải buông tay, nhưng luôn nằm lại đâu đó trong sâu thẳm. Từ đây, hành trình tìm lại bản thân của ông bắt đầu, không ồn ào, không kịch tính mà bằng những khoảnh khắc rất nhỏ, rất giản dị, nhưng có sức lay động mạnh mẽ.
Gavalda luôn có khả năng phác họa con người bằng những đường nét rất mảnh nhưng sắc. Người cha trong Bố Đã Từng Yêu không phải mẫu đàn ông hoàn hảo. Ông có những sai lầm, những phút yếu mềm, những đoạn đời chệch hướng. Nhưng chính sự không trọn vẹn ấy lại khiến nhân vật trở nên thật. Ông không phải hình tượng cha mẫu mực quen thuộc mà là một người đàn ông từng yêu, từng vỡ vụn, từng muốn chạy trốn và rồi phải tìm cách quay về đối diện chính mình. Qua hình ảnh ấy, tác phẩm mở ra một góc nhìn khác về bố mẹ – những người nhiều khi ta quên mất cũng có tuổi trẻ, cũng biết si mê, cũng từng đau lòng và cũng phải học cách đứng dậy như bất kỳ ai.
Không khí truyện mang đậm phong vị đặc trưng của Gavalda: nhẹ nhàng, tinh tế, giàu chất quan sát và đượm hơi buồn nhưng không bi lụy. Các đối thoại ngắn, những dòng độc thoại nội tâm miên man, hay những miêu tả rất đời thường đều được xếp đặt tự nhiên, tạo thành một dòng chảy cảm xúc mượt mà. Tình yêu ở đây không phải sự bùng nổ mà là thứ âm ỉ, dai dẳng, đôi khi mệt mỏi nhưng không bao giờ biến mất hoàn toàn. Nó có thể bị thời gian vùi lấp, nhưng chỉ cần một kẽ nứt nhỏ, ánh sáng sẽ lại luồn vào.
Bên cạnh câu chuyện của người cha, bóng dáng của những đứa con hiện lên như một tấm gương khác phản chiếu lại hành trình ấy. Chúng quan sát, cảm nhận, tổn thương rồi lặng lẽ lớn lên. Tác phẩm không nói về sự tha thứ một cách trực tiếp mà để nó diễn ra tự nhiên, thông qua những cử chỉ nhỏ, những lần lặng im, những bước chân cùng nhau đi qua quãng đường ngập sương buổi sớm.
Bố Đã Từng Yêu không hướng đến những cao trào kịch tính mà chọn cách thì thầm, như một dòng nhật ký mềm, gợi mở. Đọc tác phẩm, người ta dễ nhìn thấy hình bóng của người cha, người mẹ, hoặc của chính mình trong những quyết định dở dang của tuổi trưởng thành. Đây là cuốn sách dành cho những ai từng đánh mất điều gì đó, từng yêu rất nhiều và vẫn tin rằng tình yêu, dù mong manh, luôn có một chỗ để quay về.




