Hoa Mộng Ảo của Higashino Keigo là một câu chuyện đậm chất suy tưởng, nơi sự bí ẩn, nỗi cô độc và khát vọng tìm kiếm chân lý hòa quyện thành một bức tranh mong manh nhưng đầy ám ảnh. Khác với những tác phẩm trinh thám thuần túy của Keigo, cuốn sách này nghiêng nhiều về chiều sâu tâm lý, chậm rãi mở ra những lớp sương mù phủ lên quá khứ và sự lặng lẽ của con người khi đứng trước những điều không thể nắm bắt. Nó không đẩy người đọc vào những cú twist dồn dập mà dẫn dắt bằng nhịp điệu mềm, u tịch và thấm thía về điều con người tin là thật, nhưng có thể chỉ là ảo ảnh.
Trung tâm câu chuyện là một người đàn ông mang theo nỗi day dứt lớn về ký ức và sự biến mất của một người phụ nữ từng gắn bó sâu sắc với đời mình. Hành trình của anh là sự kết hợp giữa tìm kiếm và hồi tưởng, giữa thực tại và những hình ảnh như mộng như say. Keigo xây dựng nhân vật với sự tinh tế đặc trưng: anh vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối, vừa lý trí vừa bị cảm xúc chi phối, giống như một người đang trôi dạt giữa biển sương, không biết điều mình nhớ là thật hay chỉ là sản phẩm của nỗi khao khát đã hóa thành giấc mộng.
Nhân vật nữ trong tác phẩm lại mang vẻ huyền hoặc, như một bóng hình không thể chạm tới. Cô không hiện diện quá nhiều nhưng lại phủ bóng lên toàn bộ mạch truyện. Những điều cô nói, những điều cô làm, sự đối lập giữa vẻ dịu dàng và khoảng cách lạnh lẽo nơi cô tạo ra khiến người đọc luôn cảm giác như cô đang đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối. Chính sự mơ hồ ấy trở thành động lực khiến nhân vật nam phải tự vấn mình, phải đào sâu ký ức và sự thật để hiểu rõ hơn về cả cô và chính mình.
Bên cạnh hai nhân vật chính là những gương mặt phụ góp phần khắc sâu cảm giác lạc lối của câu chuyện. Mỗi người xuất hiện như một mảnh ghép rời rạc, vừa giúp nhân vật tiến gần hơn với sự thật, vừa khiến anh bị cuốn vào những câu hỏi lớn hơn: tình yêu là gì khi ký ức có thể phản bội? Con người có thể tin vào điều mình thấy hay tin vào điều trái tim muốn thấy? Và liệu có ranh giới rõ ràng nào giữa thực và ảo, hay tất cả chỉ là những lớp sương chồng lên nhau tạo thành điều ta gọi là cuộc đời?
Higashino Keigo sử dụng không khí trầm buồn như một nền nhạc chủ đạo, khiến Hoa Mộng Ảo trở thành một tác phẩm vừa có chiều sâu vừa đẹp theo cách lặng lẽ. Câu chuyện đặt người đọc vào trạng thái vừa tò mò vừa hoài nghi, vừa muốn đi hết con đường của nhân vật vừa sợ chạm đến những sự thật khó đối diện. Nhưng chính hành trình ấy lại khiến cuốn sách trở nên đáng nhớ, bởi nó chạm đến vùng cảm xúc rất thật: nỗi sợ mất mát, mong muốn níu giữ và khát khao hiểu rõ những điều đã từng một lần chạm vào tim.
Hoa Mộng Ảo vì thế không chỉ là một câu chuyện trinh thám hay tâm lý, mà là lời mời bước vào thế giới nơi ký ức, mộng tưởng và sự thật quấn lấy nhau, để rồi khi gấp sách lại, dư âm vẫn còn vương mãi trong tâm trí người đọc.




