Lối mòn rêu phủ của Nguyễn Thị Phi Oanh là một tập truyện ngắn mang hơi thở hoài niệm, u uẩn và đậm đặc chất thơ. Với một giọng văn trầm tĩnh, lặng lẽ nhưng không kém phần sắc sảo, tác giả dẫn dắt người đọc bước vào thế giới nội tâm sâu kín của những con người mang trong mình vết thương thời gian, những mối quan hệ rạn vỡ, và cả những điều đã cũ – như chính “lối mòn rêu phủ” trong tên sách.
Những nhân vật trong Lối mòn rêu phủ không phải là người hùng hay kẻ thất bại rõ ràng, mà là những con người bình thường sống giữa dòng đời ngột ngạt, lặng lẽ gặm nhấm những mất mát, nuối tiếc hay ân hận. Họ bước đi trên những con đường quen thuộc, những lối mòn của ký ức, nơi rêu đã phủ xanh kỷ niệm, nơi thời gian không làm phai nhòa mà ngược lại, khiến mọi thứ trở nên day dứt hơn bao giờ hết.
Nguyễn Thị Phi Oanh sử dụng chất liệu đời sống với những chi tiết rất gần gũi – mái nhà cũ, sân chùa buổi chiều, tiếng gió lùa qua ô cửa hẹp, hay một cuộc điện thoại giữa hai người từng yêu – để mở ra một không gian đầy chất điện ảnh. Từng truyện ngắn như một đoạn phim tĩnh, không cần nhiều hành động, không bùng nổ, mà chầm chậm, miên man như dòng hồi tưởng không hồi kết.
Điểm đặc biệt của tập sách là cách tác giả khắc họa cảm xúc thông qua cảnh vật và biểu tượng. Rêu không chỉ là một lớp phủ xanh đơn thuần mà còn là ẩn dụ cho những điều đã ngủ yên, những vết đau được cất giấu sau lớp thời gian. Lối mòn – nơi người ta từng bước đi chung – giờ chỉ còn là chứng nhân lặng thinh cho một điều gì đã mất. Bằng những hình ảnh ấy, Nguyễn Thị Phi Oanh chạm đến tận cùng sự cô đơn, đến sự hụt hẫng sau chia xa, và cả niềm tiếc nuối trước những gì không thể quay lại.
Dù mang màu sắc u buồn, Lối mòn rêu phủ không khiến người đọc chìm vào tuyệt vọng. Ngược lại, từ trong nỗi buồn ấy, độc giả có thể nhìn thấy vẻ đẹp của sự tĩnh lặng, của việc chấp nhận và buông bỏ. Nguyễn Thị Phi Oanh không kể chuyện theo kiểu giật gân hay ép buộc cảm xúc, cô chỉ nhẹ nhàng mở ra những cánh cửa dẫn đến miền ký ức – nơi ai cũng từng bước qua nhưng chưa từng dám nhìn lại.
Với văn phong giàu hình ảnh, tiết chế cảm xúc một cách tinh tế, Lối mòn rêu phủ là một cuốn sách thích hợp cho những ai yêu mến văn chương nội tâm, yêu sự lặng lẽ của một nỗi buồn đẹp và từng trải qua những điều chưa kịp gọi tên trong đời. Đây là một tập truyện ngắn không vội vã, đòi hỏi người đọc bước chậm lại, lắng nghe, và để trái tim mình chạm vào sự tĩnh mịch thẳm sâu của con người.