Năm 1922, Năm Ác Báo của Stephen King là một trong những tác phẩm đậm chất tâm lý – kinh dị nhất của ông, nơi sự ghê rợn không đến từ ma quỷ mà từ chính con người, từ tội lỗi ăn mòn tâm trí từng ngày. Câu chuyện xoay quanh Wilfred James, một người nông dân tưởng chừng bình thường nhưng lại là hình mẫu cho sự tha hóa khi lòng tham và sự ích kỷ vượt lên trên mọi đạo lý.
Wilfred không chỉ là nhân vật trung tâm mà còn là linh hồn của toàn bộ câu chuyện. Stephen King để ông ta tự kể lại tội ác của chính mình, khiến độc giả rơi vào cảm giác như đang ngồi trước một kẻ xưng tội, nhưng từng lời xưng tội ấy lại đầy sự tự biện hộ và trốn tránh. Wilfred giết vợ – Arlette – không chỉ vì tranh chấp đất đai mà vì sự bực tức, đè nén và nỗi bất lực của một người đàn ông sợ đánh mất quyền kiểm soát. Sau khi phạm tội, ông cố sống như thể mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát, nhưng chính từ đây, bi kịch thật sự bắt đầu.
Henry, cậu con trai duy nhất, là nhân vật bị tổn thương sâu sắc nhất. Từ một cậu bé hiền lành, Henry trở thành kẻ bị cuốn vào vòng xoáy tội lỗi mà cậu không hề lựa chọn. Stephen King xây dựng Henry như hình ảnh phản chiếu của một tâm hồn non trẻ bị hủy hoại bởi quyết định sai lầm của người lớn. Tình yêu của cậu dành cho cô gái nhỏ Shannon vốn trong trẻo, nhưng sự rạn vỡ trong gia đình đã biến mối tình ấy thành hành trình chạy trốn đầy liều lĩnh và thảm khốc.
Điểm đáng sợ nhất của Năm 1922, Năm Ác Báo không phải là những cảnh kinh dị hiển lộ mà là sự ám ảnh tâm lý đeo bám Wilfred. Những hình ảnh của Arlette – hay thứ mà ông tin là hồn ma của cô – xuất hiện trong đêm tối, trên những bức tường nứt, trong tiếng gió rít qua cánh đồng. Những con chuột – biểu tượng quen thuộc trong văn của King – trở thành hiện thân cho tội lỗi và sự phân rữa từ bên trong. Điều đáng nói là King không bao giờ khẳng định những điều ấy là thật. Tất cả có thể chỉ là sản phẩm của tâm trí Wilfred, nhưng sự mơ hồ ấy khiến độc giả không bao giờ thoát khỏi cảm giác rùng rợn.
Bối cảnh năm 1922 cũng góp phần tạo nên không khí u tối. Một nước Mỹ nông thôn đầy khắc nghiệt, nghèo nàn, nơi con người chống chọi với thiên nhiên, với thời cuộc, và với chính bản thân mình. Stephen King tận dụng bối cảnh này để cho thấy sự cô lập có thể khiến con người dễ rơi vào vực thẳm đạo đức đến mức nào.
Tác phẩm không đi theo hướng hành động hay điều tra phá án; nó là hành trình tan rã tâm lý của một kẻ sát nhân, từng bước từng bước, chậm rãi mà tàn nhẫn. Đến cuối cùng, người đọc nhận ra rằng ác báo không nhất thiết phải đến từ bên ngoài. Đôi khi nó đến từ nỗi sợ, sự dằn vặt và những bóng tối mà chính con người tự gieo trong lòng mình.
Năm 1922, Năm Ác Báo là lựa chọn đáng đọc cho những ai yêu thích kinh dị tâm lý, đặc biệt là kiểu kinh dị thấm chậm, lạnh lẽo và ám ảnh đặc trưng của Stephen King.




