Trò Chơi Trốn Tìm là một trong những truyện đáng sợ và ám ảnh nhất của bộ Những chuyện kỳ bí của R. L. Stine, nơi trò chơi tuổi thơ vô hại trở thành cơn ác mộng kinh hoàng không lối thoát. R. L. Stine, với lối kể sắc sảo và khả năng khơi gợi nỗi sợ từ những điều quen thuộc, đã biến một buổi trốn tìm trong đêm thành chuyến hành trình vào cõi tối tăm của linh hồn con người.
Câu chuyện xoay quanh nhóm bạn bốn người: Jeff, Lisa, Tony và Carla – những đứa trẻ thích khám phá những ngôi nhà bỏ hoang trong khu phố cũ. Một ngày, chúng nghe tin có một căn biệt thự từng thuộc về gia đình Grindle – nơi xảy ra vụ mất tích bí ẩn của ba đứa trẻ trong một đêm trốn tìm cách đây mười năm. Được thôi thúc bởi sự tò mò, nhóm bạn quyết định chơi lại trò trốn tìm ngay trong căn nhà đó, vào đúng ngày kỷ niệm vụ mất tích. Luật chơi rất đơn giản: ai bị tìm thấy cuối cùng sẽ là “người thắng” – nhưng Jeff đã thêm vào một điều kiện kỳ lạ mà cậu đọc được trong cuốn nhật ký cũ của ngôi nhà: “Phải nói lời mời trước khi bắt đầu: Ai trốn, ai tìm, linh hồn sẽ quyết định.”
Ngay khi Jeff đọc xong câu đó, cả ngôi nhà dường như thay đổi. Không khí đặc quánh, đồng hồ dừng lại ở 11 giờ 11 phút, và đèn pin của họ vụt tắt cùng lúc. Trò chơi bắt đầu. Tiếng bước chân vang vọng từ tầng trên, nhưng không ai trong nhóm ở đó. Jeff tưởng là Tony đang đùa, bèn chạy lên cầu thang – và thấy hàng loạt dấu tay in đầy trên tường, nhỏ như tay trẻ con, dính bụi đen.
Trong khi đó, Lisa ẩn mình sau tấm rèm cũ, nghe tiếng thì thầm ngay sau gáy: “Tới lượt con rồi.” Khi quay lại, cô chỉ thấy bức tường trống và chiếc rèm từ từ khép lại, như có ai vừa chui vào trong. Từng người một biến mất, không một tiếng kêu, chỉ để lại những dấu vết kỳ dị: chiếc đồng hồ vỡ, giày dép xếp hàng thẳng tắp, và dòng chữ nguệch ngoạc trên sàn: “Đã tìm thấy.”
Jeff là người duy nhất còn lại. Cậu lần xuống tầng hầm, nơi có một tấm gương lớn phủ vải. Khi gỡ tấm vải xuống, Jeff thấy phản chiếu trong gương không phải mình – mà là ba đứa trẻ lạ mặt, với đôi mắt trũng sâu và nụ cười méo mó. Một trong số đó giơ tay ra, ra hiệu mời Jeff bước vào. Dưới chân gương là dòng chữ mờ máu: “Người thua phải trốn mãi mãi.” Jeff cố bỏ chạy, nhưng ngôi nhà như có linh hồn riêng – mọi cửa đều đóng kín, và gương dần sáng lên, chiếu ra hình ảnh của chính cậu đang trốn.
Ngày hôm sau, cảnh sát chỉ tìm thấy căn nhà trống rỗng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có chiếc gương cũ bỗng xuất hiện thêm một bóng người nữa – đứng giữa ba đứa trẻ, ánh mắt sợ hãi, vĩnh viễn trong trò chơi không hồi kết.
R. L. Stine đã khiến Trò Chơi Trốn Tìm trở thành minh chứng cho phong cách kinh dị đặc trưng của ông: kết hợp giữa sự hồn nhiên và rùng rợn, giữa quá khứ và hiện tại, để hé lộ rằng đôi khi những trò chơi tưởng vô hại lại là cánh cửa mở ra nơi con người không bao giờ muốn bước vào. Đây là câu chuyện khiến người đọc vừa thót tim, vừa rùng mình khi nghe tiếng “đếm đến mười” trong bóng tối.




