Xin Đừng Buông Tay của Michel Bussi là một tiểu thuyết căng thẳng, đầy cảm xúc, nơi tình yêu, nỗi sợ và những bí ẩn được dệt thành một mê cung buộc người đọc phải lần theo từng dấu vết nhỏ nhất. Bussi, vốn nổi tiếng với lối viết đan cài nhiều tầng mạch truyện, tiếp tục thể hiện khả năng khiến độc giả luôn trong trạng thái hồi hộp, bởi mỗi chi tiết xuất hiện đều có thể trở thành mảnh ghép quan trọng trong bức tranh tổng thể.
Câu chuyện xoay quanh Liane và Martial, một cặp vợ chồng đang tận hưởng kỳ nghỉ trên đảo Réunion xinh đẹp — nơi được bao phủ bởi ánh nắng, biển xanh và sự yên bình tưởng như bất tận. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, kỳ nghỉ ấy biến thành ác mộng khi Liane bất ngờ biến mất. Dấu vết ít ỏi, sự xuất hiện của những vật chứng đáng ngờ và tâm trạng hoảng loạn của Martial nhanh chóng khiến cảnh sát đặt câu hỏi: anh là nạn nhân hay là kẻ che giấu điều gì đó?
Martial là kiểu nhân vật luôn khiến người đọc phải nghi ngờ lẫn cảm thông cùng lúc. Anh yêu vợ, anh sốc trước sự mất tích đột ngột ấy, nhưng lại đưa ra những quyết định khó hiểu. Những hành động của anh thường nằm giữa ranh giới của sự tuyệt vọng và bí mật. Bussi xây dựng tâm lý Martial với độ phức tạp khiến ta phải dõi theo từng suy nghĩ của anh, để rồi nhận ra anh không chỉ chạy trốn mà còn đang chạy đua với thời gian, chạy với cả những điều anh từng cố quên.
Bên cạnh Martial là cô con gái nhỏ Sohan, người trở thành tâm điểm cảm xúc của tuyến truyện. Hình ảnh hai cha con cùng chạy trốn, vừa đối diện hiểm nguy vừa níu giữ chút hy vọng mong manh về việc Liane vẫn còn sống, làm tăng chiều sâu nhân văn cho câu chuyện. Những đoạn miêu tả tâm lý trẻ thơ trước biến cố, nỗi sợ ngơ ngác pha lẫn niềm tin bản năng vào cha, tạo nên một lớp màu dịu nhưng đầy sức nặng giữa bầu không khí căng thẳng.
Trong khi đó, lực lượng cảnh sát địa phương lại trở thành tuyến nhân vật phản chiếu những góc nhìn khác nhau về vụ việc. Có người tin Martial vô tội, có người tin anh là thủ phạm, và mỗi quyết định của họ đều tạo thêm áp lực vào cuộc truy đuổi đang trở nên ngày một nguy hiểm. Nhịp điệu mà Bussi tạo ra luôn dao động giữa hành động gấp gáp và những phút lặng sâu của hồi tưởng, cho phép người đọc từ từ ghép lại bức tranh trong khi vẫn bị cuốn theo guồng xoáy khó đoán.
Một trong những điểm mạnh của tác phẩm nằm ở cách Bussi khai thác không gian đảo Réunion. Phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp đối lập hoàn toàn với bi kịch đang diễn ra, và chính sự đối lập ấy khiến cảm xúc càng dồn nén. Hòn đảo không chỉ là bối cảnh vật lý mà còn như một nhân vật sống, với những ngõ ngách, con đường, khu rừng, bãi biển… nơi mỗi bước chân đều có thể đẩy sự thật tiến gần hơn hoặc lùi xa thêm nữa.
Xin Đừng Buông Tay là câu chuyện nơi tình yêu trở thành động lực lớn nhất để một con người vượt qua nỗi sợ, nơi những bí mật được phơi bày từng lớp một, và nơi mỗi lựa chọn đều có sức nặng của sinh mạng. Bussi dẫn dắt bằng giọng văn mê hoặc, vừa đủ mềm cho cảm xúc, vừa đủ sắc cho những nút thắt, tạo nên một hành trình khiến độc giả không thể rời tay cho đến trang cuối.




