Ánh Sáng Thành Phố của Lôi Mễ là một trong những tập truyện nhiều chiều sâu nhất trong bộ Tâm Lý Tội Phạm, bởi nó vừa giữ lại phong cách trinh thám tội phạm đặc trưng, vừa mở rộng biên độ suy tư về bản chất của con người trong đời sống đô thị hiện đại. Nếu Sông Ngầm là bức tranh về những dòng chảy ngầm trong xã hội, thì Ánh Sáng Thành Phố lại đưa độc giả đối diện với sự đối lập giữa vẻ hào nhoáng bên ngoài và bóng tối ẩn khuất phía sau.
Câu chuyện lần này đặt Phương Mộc vào bối cảnh thành phố phồn hoa, nơi ánh đèn rực rỡ tưởng chừng che lấp mọi tội ác. Thế nhưng, Lôi Mễ cho thấy ánh sáng ấy chỉ là lớp vỏ mỏng manh, còn bên dưới lại là những hố sâu khủng khiếp của dục vọng, sự tha hóa và nỗi cô đơn. Chính sự tương phản này làm nổi bật hơn bao giờ hết cái nhìn đặc biệt của Phương Mộc: anh luôn có khả năng nhìn xuyên qua lớp hào nhoáng để chạm tới sự thật trần trụi.
Những vụ án trong Ánh Sáng Thành Phố mang tính biểu tượng rõ nét. Hung thủ không chỉ là kẻ giết người vì thú tính hay thù hằn cá nhân, mà còn là sản phẩm của xã hội hiện đại: nơi con người bị áp lực bởi danh vọng, bị cô lập trong sự đông đúc, và dần đánh mất nhân tính giữa ánh sáng chói lòa của đô thị. Mỗi vụ án đều gợi lên câu hỏi: liệu ánh sáng thành phố có thật sự chiếu rọi đến tâm hồn con người, hay chỉ khiến bóng tối trở nên sâu thẳm hơn?
Phương Mộc trong tập này tiếp tục hiện lên như một nhân vật phức tạp. Anh không còn là chàng sinh viên vụng về của Độc Giả Thứ 7, mà là một con người từng trải, đầy những vết sẹo tâm lý. Giữa thành phố đầy ánh sáng, Phương Mộc lại trở nên lạc lõng, bởi chính anh mang trong mình một “bóng tối” khó có thể hòa nhập. Tuy nhiên, cũng chính sự khác biệt ấy khiến anh đủ tỉnh táo để nhận diện cái ác, dù cái ác ấy luôn ẩn mình dưới vỏ bọc hào nhoáng. Ở một khía cạnh nào đó, hành trình phá án cũng chính là hành trình Phương Mộc tìm kiếm cho mình một ánh sáng thật sự, không phải ánh sáng của đèn neon hay biển quảng cáo, mà là ánh sáng nhân tính.
Một trong những điểm đặc biệt của Ánh Sáng Thành Phố là cách Lôi Mễ xây dựng không khí. Không còn sự u ám nặng nề đặc trưng của các vùng hẻo lánh hay không gian khép kín, lần này tác giả đưa người đọc vào một đô thị sầm uất, nhưng lại khiến sự rùng rợn gia tăng chính vì sự đối lập: giữa nơi lẽ ra phải an toàn, văn minh, vẫn tồn tại những tội ác ghê rợn. Những con phố đông đúc, những tòa cao ốc sáng rực, tất cả trở thành phông nền cho những bi kịch cá nhân, để thấy rằng cái ác không chừa bất kỳ môi trường nào.
Ở mức độ biểu tượng, Ánh Sáng Thành Phố là một lời cảnh tỉnh: càng nhiều ánh sáng bề ngoài, con người càng dễ lãng quên bóng tối bên trong mình. Hung thủ trong truyện không phải kẻ đến từ một thế giới xa lạ, mà là người bước ra từ giữa chúng ta – có thể là một nhân viên văn phòng, một người cha, một kẻ hàng ngày hòa vào dòng người tấp nập. Chính sự bình thường ấy mới làm độc giả rùng mình, bởi nó cho thấy cái ác có thể hiện diện ngay trong cộng đồng mà ta vẫn tin tưởng.
Lôi Mễ đã thành công khi không chỉ tạo dựng một tác phẩm giải trí căng thẳng, mà còn khiến độc giả phải suy ngẫm về xã hội hiện đại. Trong sự phát triển rực rỡ, có bao nhiêu con người đang bị bỏ lại, có bao nhiêu linh hồn đang lạc lối, và có bao nhiêu bi kịch đang chờ bùng nổ?
Ánh Sáng Thành Phố vì thế vừa là một tiểu thuyết trinh thám lôi cuốn, vừa là một bản phản tỉnh về nhân sinh. Nó đặt ra câu hỏi lớn: liệu con người có thể tìm thấy ánh sáng thật sự trong chính mình, hay mãi mãi chỉ sống trong thứ ánh sáng giả tạo mà thành phố tạo ra?