Ba Ngày Hạnh Phúc của Sugaru Miaki là một câu chuyện ám ảnh, đẹp đẽ và đau đớn về giá trị của cuộc sống, của thời gian và của những khoảnh khắc tưởng như nhỏ bé nhưng lại chứa đựng cả ý nghĩa tồn tại của con người. Tác phẩm mở đầu bằng một giả định đầy u tối: con người có thể đem bán chính cuộc đời mình, đổi lấy tiền mặt tùy theo “giá trị” mà xã hội đánh giá. Từ đó, câu chuyện đi sâu vào nỗi cô đơn, tuyệt vọng và hành trình tìm kiếm ý nghĩa ở những ngày cuối cùng của một chàng trai trẻ bị lãng quên giữa thế giới rộng lớn.
Nhân vật chính là Kusunoki, một sinh viên nghèo sống trong bế tắc. Cuộc đời anh như bị mắc kẹt trong vòng lặp vô vọng: thiếu tiền, mất mục tiêu và không còn niềm tin vào tương lai. Những ước mơ thuở nhỏ—trở thành họa sĩ nổi tiếng, sống cuộc sống tự do—tất cả đều tan biến khi anh lớn lên và phải đối diện với thực tế khắc nghiệt: tài năng không đủ, nỗ lực không được ghi nhận và cuộc đời chẳng dành cho anh bất kỳ cơ hội nào. Sự cô độc đến mức ngay cả ký ức đẹp nhất về tuổi thơ cũng không còn đủ sức giữ anh ở lại.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, Kusunoki tìm đến một nơi kỳ lạ: cửa hàng mua bán thời gian sống của con người. Anh nhận được cái giá chỉ vỏn vẹn vài chục nghìn yên cho tất cả những năm tháng sau này—một con số khiến anh nhận ra cuộc đời mình trong mắt thế giới gần như không có giá trị. Dù vậy, Kusunoki vẫn quyết định bán trọn phần lớn thời gian còn lại, chỉ giữ lại ba ngày cuối cùng để sống trước khi chết. Quyết định ấy mở ra phần sâu sắc nhất của câu chuyện: ba ngày tưởng như ngắn ngủi ấy lại trở thành quãng thời gian đầy ý nghĩa nhất đời anh.
Sau khi giao dịch hoàn tất, Kusunoki được giao cho Miyagi—một nữ giám sát viên theo dõi anh trong ba ngày cuối cùng. Miyagi là nhân vật kỳ lạ, trầm lặng và sống như cái bóng, vì chính cô cũng mang trong mình bi kịch riêng. Ban đầu, cô giữ khoảng cách với Kusunoki, chỉ hoàn thành nhiệm vụ quan sát. Nhưng càng tiếp xúc, cả hai càng hiểu rằng họ đều là những con người bị thế giới bỏ quên, những kẻ sống giữa ranh giới tồn tại và biến mất, chỉ mong một lần được ai đó lắng nghe, nhìn thấy và trân trọng.
Câu chuyện của họ không phải một mối tình lãng mạn theo nghĩa truyền thống. Nó là sự gặp gỡ của hai tâm hồn lạc lõng tìm thấy nhau giữa bóng tối. Miyagi giúp Kusunoki sống trọn từng khoảnh khắc cuối cùng: hồi tưởng tuổi thơ, làm những điều anh từng mơ, nói những lời chưa từng dám nói. Trong ba ngày ấy, Kusunoki dần nhận ra điều mà suốt cả đời anh đã không thể hiểu: cuộc sống không được đo bằng thành công hay danh tiếng, mà bằng những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng chân thật—khi ta cảm nhận được tình người, ấm áp và sự hiện diện của chính mình.
Ba Ngày Hạnh Phúc vì thế không chỉ là câu chuyện về cái chết, mà là lời nhắc nhở mạnh mẽ về giá trị của đời sống. Dù u ám và buồn bã, tác phẩm để lại dư âm dịu dàng: rằng ngay cả khi cuộc đời bị đánh giá rẻ mạt, khi tương lai bị tước đoạt, con người vẫn có thể tìm thấy ý nghĩa, chỉ cần có ai đó ở bên, chỉ cần được sống thật với cảm xúc của mình, dù chỉ trong ba ngày cuối cùng.




