Trang chủ / Văn học / Tiểu thuyết / Chiều Hôm Lỡ Chuyến
Tải ebook Chiều Hôm Lỡ Chuyến PDF/EPUB/MOBI/AZW3

Chiều Hôm Lỡ Chuyến

Mẹo tìm Google:sachmoi.net + tên sách

Chiều Hôm Lỡ Chuyến của Yukio Mishima là một bức tranh u buồn nhưng đầy tinh tế về sự cô đơn, niềm hoài vọng và những giới hạn mong manh giữa khát khao sống và nỗi mệt mỏi hiện sinh. Trong tác phẩm này, Mishima không chỉ kể một câu chuyện, mà còn vẽ nên một thế giới nơi con người bị mắc kẹt giữa ảo vọng và thực tại, giữa vẻ đẹp của đời sống và sự tan vỡ tất yếu của tâm hồn.

Nhân vật trung tâm là Tomoko, một người phụ nữ trung niên sống trong những ngày tháng trống rỗng sau khi bước qua tuổi thanh xuân. Cô tình cờ gặp lại một người đàn ông trẻ tuổi – biểu tượng của tuổi trẻ, của những điều đã vuột mất. Cuộc gặp gỡ thoáng qua ấy khơi dậy trong Tomoko những xúc cảm tưởng đã chết: khát vọng được yêu, được sống, được một lần nữa thấy mình có ý nghĩa. Nhưng như chính tên truyện gợi ra, “chiều hôm lỡ chuyến” là khoảnh khắc của những điều đã muộn, khi con người chỉ có thể đứng nhìn chuyến tàu mang theo hy vọng rời đi mà không thể níu lại.

Yukio Mishima – với văn phong đặc trưng vừa tinh tế, vừa dữ dội – khắc họa tâm lý Tomoko bằng những chi tiết nhỏ, những hình ảnh bình dị nhưng ám ảnh: ánh nắng cuối ngày, tiếng tàu xa dần, hay một cơn gió thoảng qua. Mỗi chi tiết đều chất chứa cảm giác mất mát và sự nhận thức về thời gian trôi chảy không thể đảo ngược. Dưới ngòi bút của ông, cái đẹp luôn song hành với cái chết, còn tình yêu lại luôn đứng bên bờ của tuyệt vọng.

Tác phẩm không chỉ là câu chuyện của riêng Tomoko mà còn là tấm gương phản chiếu tâm hồn của con người hiện đại – những kẻ vừa khao khát kết nối, vừa sợ bị tổn thương; vừa mong muốn được sống trọn vẹn, vừa chấp nhận đánh mất chính mình trong những ảo tưởng mong manh. Mishima không phán xét, ông chỉ lặng lẽ ghi lại sự mong manh ấy bằng một giọng văn thấm đượm chất thơ, lạnh lùng nhưng nhân hậu.

Chiều Hôm Lỡ Chuyến là minh chứng cho tài năng của Yukio Mishima trong việc diễn tả bi kịch nội tâm bằng ngôn ngữ đẹp như dao cắt. Đọc truyện, người ta không thể không cảm nhận được nỗi buồn lặng lẽ như ánh hoàng hôn – đẹp đến đau đớn, và rồi tan biến như chuyến tàu đã lỡ, mang theo cả những ước vọng không bao giờ trở lại.