Hachiko Chú Chó Đợi Chờ của Luis Prats là một câu chuyện cảm động dựa trên sự kiện có thật nổi tiếng tại Nhật Bản, nhưng được kể lại bằng giọng văn tiết chế, trong sáng và giàu chiều sâu cảm xúc. Đây không chỉ là một câu chuyện về lòng trung thành của loài vật, mà còn là bản ghi chép lặng lẽ về thời gian, mất mát và cách tình yêu tồn tại ngay cả khi đối tượng của nó đã vĩnh viễn rời xa.
Bối cảnh câu chuyện diễn ra tại Tokyo những năm đầu thế kỷ XX, xoay quanh mối gắn bó giữa giáo sư Ueno và chú chó Akita tên Hachiko. Mỗi ngày, Hachiko tiễn chủ ra ga Shibuya và quay lại đúng nơi ấy vào buổi chiều để đón ông về. Nhịp sống ấy diễn ra đều đặn, giản dị, như một thói quen không cần lý giải. Biến cố xảy đến khi giáo sư Ueno đột ngột qua đời trong giờ làm việc, không bao giờ trở lại ga tàu nữa. Từ khoảnh khắc đó, câu chuyện thực sự bắt đầu: Hachiko tiếp tục đến ga, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, chờ đợi một người sẽ không bao giờ xuất hiện.
Luis Prats không kể câu chuyện theo hướng bi lụy hay kịch tính hóa sự trung thành. Ông lựa chọn một nhịp kể chậm, gần như bình thản, để sự chờ đợi tự bộc lộ sức nặng của nó. Hachiko không được nhân hóa quá mức, không suy nghĩ hay độc thoại như con người. Chính sự im lặng ấy khiến nỗi chờ đợi trở nên ám ảnh hơn, bởi nó thuần khiết, không đòi hỏi hồi đáp, không cần được hiểu hay ghi nhận.
Bên cạnh Hachiko, cuốn sách còn khắc họa những con người đi ngang qua cuộc đời chú chó: nhân viên nhà ga, người bán hàng, những hành khách quen mặt, những đứa trẻ lớn lên cùng hình ảnh chú chó nằm bên lối vào ga Shibuya. Mỗi người nhìn Hachiko bằng một lăng kính khác nhau: thương cảm, tò mò, khó chịu, rồi dần dần là tôn trọng. Qua đó, tác phẩm cho thấy sự chờ đợi của Hachiko không chỉ là câu chuyện cá nhân, mà trở thành một phần ký ức tập thể, một biểu tượng sống động giữa đô thị đang thay đổi từng ngày.
Điểm đặc biệt trong cách viết của Luis Prats là ông đặt Hachiko trong dòng chảy thời gian rất rõ rệt. Tokyo hiện đại hóa, con người bận rộn hơn, chiến tranh và biến động xã hội len vào đời sống, nhưng Hachiko vẫn ở đó, gần như bất động. Sự đối lập này làm nổi bật một câu hỏi âm thầm: điều gì là bền vững trong một thế giới luôn thay đổi? Với Hachiko, câu trả lời không nằm ở tương lai hay hy vọng, mà ở sự trung thành với ký ức.
Văn phong của Hachiko Chú Chó Đợi Chờ giản dị, dễ đọc, phù hợp với nhiều lứa tuổi, nhưng không hề nông. Đằng sau câu chuyện về một chú chó là suy tư về tình yêu không điều kiện, về cách con người thường quên nhanh, trong khi sự gắn bó chân thành lại có thể kéo dài vượt qua cả cái chết. Cuốn sách không cố gắng dạy một bài học đạo đức trực diện, mà để người đọc tự cảm nhận giá trị của sự hiện diện, của việc ở lại, ngay cả khi chẳng còn ai để chờ.
Hachiko Chú Chó Đợi Chờ là một tác phẩm nhẹ nhàng nhưng để lại dư âm lâu dài. Nó nhắc người đọc rằng đôi khi, điều phi thường nhất không nằm ở hành động lớn lao, mà ở khả năng kiên trì yêu thương trong im lặng, suốt cả một đời.




