Những Giọt Mực của Lê Tất Điều là một tập truyện ngắn giàu cảm xúc, thấm đẫm chất nhân văn và những chiêm nghiệm sâu sắc về thân phận con người giữa những đổi thay của thời cuộc. Với giọng văn vừa trầm tĩnh vừa ám ảnh, tác giả tái hiện một thế giới nơi những con người nhỏ bé, lặng lẽ sống, chịu đựng, và vẫn cố gắng giữ lại chút gì trong sáng, tử tế giữa những đổ nát của chiến tranh và kiếp người.
Tựa đề Những Giọt Mực như một biểu tượng cho nghiệp viết của người cầm bút – những giọt mực có thể ghi lại niềm đau, sự mất mát, nỗi hoài nghi và cả những khát vọng mong manh của con người. Trong từng truyện, Lê Tất Điều dường như không cố gắng kể chuyện lớn lao hay làm rung động bằng bi kịch, mà chỉ lặng lẽ ghi lại những khoảnh khắc rất thật của đời thường: một người lính sau chiến tranh trở về với nỗi trống rỗng trong tâm hồn, một người mẹ lặng lẽ chịu đựng nỗi cô đơn, hay một đứa trẻ ngơ ngác trước thế giới người lớn đầy phức tạp.
Điểm đặc biệt trong phong cách của Lê Tất Điều là sự giản dị mà tinh tế. Ông không dùng lời hoa mỹ, không bi lụy, nhưng mỗi câu chữ đều thấm đẫm tình người. Đằng sau lớp vỏ của hiện thực buồn bã là một tấm lòng chan chứa yêu thương, một cái nhìn cảm thông dành cho những phận người bé nhỏ. Chính sự tiết chế cảm xúc ấy khiến văn của ông có sức gợi mạnh mẽ, như những làn sóng âm thầm lan tỏa trong tâm trí người đọc.
Những Giọt Mực không chỉ là những câu chuyện về con người Việt Nam trong một giai đoạn lịch sử nhiều biến động, mà còn là lời nhắc về phẩm giá, về khả năng chịu đựng và hồi sinh của tâm hồn. Dù viết về nỗi buồn, Lê Tất Điều không gieo tuyệt vọng; dù nói về mất mát, ông vẫn giữ một niềm tin âm thầm rằng con người có thể vượt qua bằng tình thương và lòng trắc ẩn.
Văn của Lê Tất Điều mang một nỗi buồn thanh khiết, một chất suy tư hiền lành như ánh chiều rơi trên trang giấy. Những Giọt Mực là kết tinh của một người viết đã trải qua nhiều biến động, hiểu sâu về con người, và chọn cách trả lời cuộc đời bằng sự lặng im của chữ nghĩa.
Đọc Những Giọt Mực, ta có cảm giác như nghe một tiếng thở dài rất khẽ giữa đêm yên tĩnh – một tiếng thở mang theo bao kỷ niệm, bao tiếc nuối, nhưng cũng đầy bao dung. Đó là văn chương của một người đã sống, đã đau, và đã hiểu rằng: đôi khi, chỉ cần một giọt mực thôi, cũng đủ để giữ lại bóng hình của cả một kiếp người.




