MoMo của Michael Ende là một tác phẩm giàu chất triết lý, giàu tưởng tượng và đầy tính nhân văn, kể về cuộc chiến thầm lặng giữa một cô bé mồ côi và những thế lực bí ẩn chuyên đánh cắp thứ quý giá nhất của con người: thời gian. Đây là một cuốn sách tưởng như dành cho thiếu nhi, nhưng chiều sâu của nó lại chạm đến những ưu tư sâu sắc của người lớn—về nhịp sống vội vã, về sự mất kết nối giữa con người với nhau và về việc đánh mất bản thân trong cuộc chạy đua vô nghĩa.
Nhân vật chính, MoMo, là một cô bé nhỏ tuổi sống trong một nhà hát bỏ hoang ngoài rìa thành phố. Cô không có gia đình, không tài sản, không học vấn, nhưng lại sở hữu điều khiến cả thế giới hiện đại phải lặng đi: khả năng lắng nghe. MoMo lắng nghe theo cách không ai khác làm được; nhờ sự hiện diện dịu dàng và tấm lòng rộng mở, cô giúp mọi người tìm ra lời giải cho rắc rối của họ mà không cần nói nhiều. Chỉ cần ngồi bên cạnh MoMo, con người ta như tìm lại bình yên và chính mình.
Cuộc sống nơi MoMo sống ban đầu giản dị nhưng đầy ấm áp. Những người dân quanh khu vực xem cô như một phần của gia đình lớn; trẻ con tụ tập chơi đùa cùng MoMo, người lớn ghé lại trò chuyện, và cả cộng đồng nhỏ bé này vận hành trong niềm vui mộc mạc. Nhưng sự bình yên ấy bị phá vỡ khi những người đàn ông áo xám xuất hiện—những kẻ thuộc Tổ chức Tiết Kiệm Thời Gian. Họ không phải kẻ xấu theo cách truyền thống: không gây bạo lực, không đe dọa bằng vũ lực. Thay vào đó, họ gieo vào đầu óc mọi người ý niệm rằng thời gian là thứ phải tích cóp, phải tối ưu hóa từng phút, từng giây, và rằng việc tận hưởng cuộc sống chỉ làm họ “lãng phí” tiềm năng.
Từng chút một, thế giới xung quanh MoMo thay đổi. Người lớn trở nên bận rộn đến mức không còn dành thời gian cho gia đình, trẻ con bị cuốn vào những lịch trình cứng nhắc, và tiếng cười biến mất khỏi khu phố thân quen. Những người áo xám dùng thủ thuật tinh vi để thuyết phục mỗi cá nhân tiết kiệm thời gian của mình, nhưng thực chất họ đang đánh cắp nó—tích trữ trong những két lạnh vô hồn để nuôi sống sự tồn tại của chính họ. Cuộc sống ngày càng chạy nhanh hơn, nhưng niềm vui, sự gắn kết và nhân tính lại phai dần.
MoMo là người duy nhất vẫn giữ được sự trong trẻo và nhạy cảm để nhận ra điều bất thường. Với sự trợ giúp của cụ Rùa Cassiopeia và Ông Giờ—người nắm giữ trái tim của thời gian—MoMo dấn thân vào hành trình chống lại những người áo xám. Hành trình ấy không dùng đến sức mạnh hay mưu kế lớn lao; nó dựa vào sự can đảm, lòng trắc ẩn và sự kiên định trong niềm tin rằng thời gian là để sống, để cảm nhận, để yêu thương, không phải để tích trữ vô nghĩa.
MoMo là câu chuyện nhắc nhở về giá trị tinh thần mà con người hiện đại dễ đánh mất: sự hiện diện, sự kết nối và khả năng tận hưởng từng khoảnh khắc. Michael Ende dùng lối văn nhẹ nhàng nhưng ám ảnh để khắc họa một xã hội dần bị cơ giới hóa trong tâm hồn, nơi con người quên mất niềm vui đơn sơ chỉ vì chạy theo những thứ được gọi là hiệu quả. Thông qua MoMo, tác giả gửi lời khẳng định mạnh mẽ rằng thời gian chỉ thật sự tồn tại khi ta sống trọn vẹn trong nó—với trái tim rộng mở và với những người ta yêu thương.




