Mực Trắng Giấy Đen của Alecxander Dietric là một tác phẩm mang đậm màu sắc triết lý và biểu tượng, nơi ngôn từ trở thành lưỡi dao sắc bén mổ xẻ bản chất của con người, của ký ức và của những vết thương không bao giờ lành trong tâm trí. Ngay từ nhan đề, cuốn sách đã gợi nên nghịch lý đầy ám ảnh: “mực trắng” viết trên “giấy đen” – một hình ảnh vừa nghịch đảo, vừa tượng trưng cho sự đảo lộn của thế giới nội tâm, nơi ánh sáng và bóng tối không còn tách biệt mà hòa quyện trong cùng một dòng cảm xúc.
Câu chuyện trong Mực Trắng Giấy Đen mở ra như một hành trình lặng lẽ đi vào bên trong tâm hồn của một người đang vật lộn với chính ký ức của mình. Những đoạn văn của Dietric đan xen giữa hiện tại và quá khứ, giữa hồi ức và tưởng tượng, tạo nên một dòng chảy ngôn ngữ có nhịp điệu riêng, chậm rãi nhưng thấm sâu. Nhân vật chính – một nhà văn, hay có thể là chính tác giả – dường như đang viết lại cuộc đời mình bằng thứ “mực trắng” vô hình ấy, cố gắng tìm lại ý nghĩa trong những mất mát, phản bội và cô độc.
Alecxander Dietric không kể chuyện theo lối thông thường. Ông xây dựng Mực Trắng Giấy Đen như một bản độc thoại nội tâm, nơi mỗi câu chữ vừa là suy tưởng, vừa là lời thú nhận. Giọng văn của ông khi thì khô khan như triết học hiện sinh, khi lại mềm mại, đau đớn như một bài thơ. Người đọc không thể tìm thấy những cao trào kịch tính, mà chỉ thấy những khoảng lặng dài – nơi từng suy nghĩ, từng ký ức nhỏ bé dần hé mở, để rồi dẫn đến sự thật rằng: con người không thể thoát khỏi chính những gì mình từng viết nên trong quá khứ.
Điểm đáng chú ý trong Mực Trắng Giấy Đen là cách Alecxander Dietric sử dụng biểu tượng. “Mực trắng” tượng trưng cho lời nói chưa thốt ra, cho những cảm xúc bị chôn vùi; “giấy đen” là tấm nền của bóng tối, của thế giới nơi sự thật bị che phủ. Khi hai thứ ấy gặp nhau, tác phẩm trở thành một hành vi sáng tạo nghịch lý: viết để xóa, xóa để nhớ. Chính điều này làm cho cuốn sách vượt ra khỏi thể loại tiểu thuyết thông thường, trở thành một cuộc chiêm nghiệm về nghệ thuật và sự tồn tại.
Mực Trắng Giấy Đen là tác phẩm dành cho những ai yêu thích văn chương mang chiều sâu triết học, nơi mỗi trang viết là một mê cung của ý niệm và cảm xúc. Alecxander Dietric không mang đến sự an ủi, mà mời người đọc đi cùng ông vào vùng tối của tâm trí – nơi chỉ có sự thành thật tuyệt đối mới có thể soi sáng. Đây là cuốn sách không dễ đọc, nhưng khi đã bước qua vài chương đầu, người đọc sẽ bị cuốn vào thứ ánh sáng mờ ảo, dịu dàng mà tàn nhẫn của nó – một thứ ánh sáng chỉ có thể được viết bằng mực trắng trên giấy đen.