Cha Tôi Đặng Tiểu Bình – Những Năm Tháng Cách Mạng Văn Hóa của tác giả Mao Mao là một hồi ký đặc biệt và xúc động, viết bởi con gái thứ hai của Đặng Tiểu Bình. Khác với những tác phẩm chính trị khô khan hay tiểu sử do người ngoài biên soạn, cuốn sách này là lời kể chân thành từ góc nhìn của một người con, vừa gần gũi vừa thấm đẫm nỗi đau, về một giai đoạn đen tối trong lịch sử Trung Quốc – khi cả gia đình họ Đặng phải sống trong tủi nhục, cô lập và hiểm nguy giữa cơn bão “Cách mạng Văn hóa”.
🇻🇳 Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam!
Mao Mao không miêu tả cha mình như một lãnh tụ vĩ đại, mà như một con người bằng xương bằng thịt – người cha từng trải, điềm tĩnh và kiên định, nhưng cũng từng rơi vào tuyệt vọng trước sự sụp đổ của niềm tin và lý tưởng. Bằng giọng kể giản dị, cô dẫn người đọc quay lại những năm cuối thập niên 1960, khi Mao Trạch Đông phát động Cách mạng Văn hóa, toàn bộ hệ thống chính trị bị đảo lộn, và Đặng Tiểu Bình – khi ấy là Phó Thủ tướng kiêm Tổng Tham mưu trưởng Quân Giải phóng Nhân dân Trung Hoa – bị quy là “đi con đường tư bản chủ nghĩa”.
Gia đình Đặng bị giam lỏng, chịu sự giám sát nghiêm ngặt. Con trai cả của ông, Đặng Phú Phương, bị Hồng vệ binh tra tấn tàn nhẫn đến mức liệt nửa người. Bà Trương Tiết Quần – phu nhân của Đặng Tiểu Bình – cũng bị đấu tố, sỉ nhục giữa đám đông. Mao Mao, khi ấy còn là thiếu nữ, đã chứng kiến tận mắt sự sụp đổ của thế giới xung quanh: những khẩu hiệu sôi sục ngoài phố, những người bạn quay lưng, và ánh mắt lạnh lùng của đám đông khi nhắc đến tên cha mình.
Giữa không khí ngột ngạt ấy, hình ảnh Đặng Tiểu Bình trong cuốn hồi ký lại hiện lên khác hẳn với định kiến. Ông không hận thù, không kêu oan, mà lặng lẽ chịu đựng. Mao Mao kể rằng cha mình thường ngồi trầm ngâm đọc sách, viết ghi chú, và dạy con cái giữ phẩm giá dù bị xúc phạm. Khi bị giam giữ, ông vẫn tin rằng một ngày nào đó, lý trí và sự thật sẽ được khôi phục. Niềm tin ấy – không phô trương, không giáo điều – trở thành nguồn sức mạnh giúp cả gia đình vượt qua những năm tháng bị đày đọa.
Cha Tôi Đặng Tiểu Bình – Những Năm Tháng Cách Mạng Văn Hóa không chỉ là ký ức của một gia đình, mà còn là bức tranh thu nhỏ của hàng triệu người Trung Quốc thời ấy. Mao Mao viết bằng nỗi xót xa của một người con, nhưng trong từng dòng chữ, người đọc cảm nhận được cả tinh thần phản tỉnh của một thế hệ – thế hệ từng bị cuốn vào làn sóng cực đoan, để rồi phải chứng kiến bi kịch do chính niềm tin mù quáng gây nên.
Phần cuối của cuốn sách, khi Đặng Tiểu Bình được phục hồi danh dự sau khi Mao qua đời, không mang giọng khải hoàn, mà là sự lặng lẽ chiêm nghiệm. Mao Mao nhìn thấy ở cha mình không phải một người chiến thắng, mà là người sống sót – người hiểu rõ cái giá của quyền lực, và chọn con đường thực tế để cứu lấy đất nước khỏi hỗn loạn.
Với văn phong chân thành, tinh tế và đầy nhân bản, Cha Tôi Đặng Tiểu Bình – Những Năm Tháng Cách Mạng Văn Hóakhông chỉ là lời tri ân người cha, mà còn là bản chứng từ về sức chịu đựng và niềm tin của con người trước sự tàn khốc của lịch sử. Cuốn hồi ký giúp người đọc hiểu rằng, đằng sau hình ảnh một nhà cải cách kiệt xuất là một con người từng bị nghiền nát trong guồng máy cách mạng, nhưng vẫn giữ vững trí tuệ, lòng nhân và bản lĩnh – những điều đã định hình toàn bộ di sản chính trị của Đặng Tiểu Bình sau này.