Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn là một trong những tác phẩm đặc sắc và đầy suy ngẫm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, mang màu sắc khác biệt so với phần lớn các tác phẩm dành cho thiếu nhi hay tuổi mới lớn mà ông từng viết. Với cuốn sách này, tác giả đã mở rộng đối tượng độc giả – không chỉ là học trò, mà là cả những người đã trưởng thành, từng yêu, từng vấp ngã, từng tiếc nuối và vẫn khao khát tìm lại những điều đẹp đẽ trong cuộc sống bộn bề.
Ngay từ nhan đề, Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn đã gợi lên một cảm giác mơ hồ giữa hiện thực và mộng tưởng. Nếu cổ tích truyền thống thường dành cho trẻ con – nơi cái thiện chiến thắng cái ác, công chúa gặp được hoàng tử, mọi điều tồi tệ được hóa giải bằng phép màu – thì cổ tích của người lớn lại không hề có đũa thần hay bà tiên. Đó là những câu chuyện đời thường, đầy va vấp, tổn thương, nhưng vẫn giữ lại chút lấp lánh của niềm tin và lòng nhân hậu.
Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính – Đông và Rùa – một cặp bạn thân từ thuở nhỏ, lớn lên cùng nhau ở một vùng quê yên bình. Tình bạn giữa họ tưởng như đơn thuần, vô tư, nhưng rồi theo thời gian, cùng với sự lớn lên và thay đổi, những cảm xúc phức tạp hơn đã hình thành. Khi Đông nhận ra tình cảm đặc biệt mình dành cho Rùa thì cũng là lúc cậu phải đối diện với những mất mát, hiểu lầm và khoảng cách không tên. Truyện không có cao trào gay cấn, không có hồi kết trọn vẹn, mà là dòng chảy cảm xúc nhẹ nhàng, đôi khi lặng lẽ và day dứt như chính đời sống nội tâm của người trưởng thành.
Nguyễn Nhật Ánh đã thể hiện xuất sắc tâm lý con người trong giai đoạn chuyển giao giữa mộng và thực, giữa ngây thơ và tỉnh thức. Những tình cảm trong Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn không còn là thứ tình yêu trong veo thời áo trắng, mà là tình cảm có chiều sâu, có nỗi buồn, có dằn vặt và có cả sự trưởng thành thông qua mất mát. Đông là hiện thân của rất nhiều người: từng ngỡ mình nắm giữ hạnh phúc, rồi lại để tuột mất nó vì ngại ngùng, vì im lặng, vì sợ đánh mất cả tình bạn nếu thổ lộ điều thật lòng.
Văn phong của Nguyễn Nhật Ánh trong cuốn sách này chững chạc, nhẹ nhàng và nhiều suy tư hơn những tác phẩm trước. Dù không còn quá nhiều tiếng cười, nhưng mỗi câu chữ đều chất chứa sự tinh tế, dịu dàng và ấm áp. Tác giả không kể một câu chuyện hoàn hảo, mà để lại dư âm – khiến người đọc lặng đi khi gấp sách lại, và có lẽ, sẽ nhớ mãi không quên.
Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn là lời thủ thỉ dành cho những tâm hồn từng tổn thương nhưng vẫn tin vào cái đẹp. Đó không phải là phép màu trong truyện cổ tích xưa kia, mà là sự chữa lành đến từ thấu hiểu, cảm thông và những hồi ức trong trẻo mà ai cũng từng có trong đời.