Trong Kiếp Người của Somerset Maugham, cuộc đời Philip Carey hiện lên như một hành trình dài đầy những va đập, sai lầm, ám ảnh và những khát khao tưởng chừng đơn giản nhưng lại quá khó nắm bắt. Tác phẩm theo chân Philip từ thuở nhỏ mồ côi cha mẹ, mang theo dị tật ở chân khiến cậu luôn cảm thấy mình bị tách khỏi thế giới xung quanh. Maugham dựng bối cảnh thời thơ ấu của Philip với nhiều tầng cảm xúc: vừa cô độc, vừa khao khát được hòa vào đời, nhưng càng cố gắng, cậu càng nhận ra sự khác biệt của mình luôn là rào cản vô hình.
Khi Philip lớn lên và rời tu viện để mở ra cuộc sống tự do đầu tiên của mình, cậu như bước vào một vùng sáng mới. Thời gian học ở Đức, rồi đến Paris theo đuổi hội họa, là những năm tháng Philip trải nghiệm tự do cá nhân và những va chạm đầu tiên với thất vọng. Tài năng hội họa mà cậu tưởng rằng mình sở hữu hóa ra không đủ mạnh để trở thành một đời sống nghề nghiệp bền vững. Sự nhận ra ấy không chỉ là thất bại, mà còn là cú đánh trực diện vào lòng tự trọng, khiến Philip phải nhìn lại toàn bộ những mơ ước mình đã nuôi dưỡng quá lâu.
Từ Paris, Philip trở về Anh và bắt đầu học y khoa, nơi cậu dần tìm được nhịp độ sống ổn định hơn. Chính ở giai đoạn này, đời sống tình cảm của cậu bước vào một chuỗi bi kịch không thể tránh. Mối quan hệ với Mildred – người phụ nữ mà Philip say đắm đến mức đánh mất lý trí – tạo thành trung tâm xung đột lớn nhất của tác phẩm. Mildred lạnh nhạt, ích kỷ và dường như chỉ tìm đến Philip khi cô thiếu thốn tình cảm hoặc cần sự giúp đỡ. Thế nhưng Philip, vì sự yếu mềm và niềm tin vào tình yêu, tiếp tục chìm sâu vào vòng lặp đau đớn. Maugham miêu tả sự tự hủy của Philip không bằng bi kịch kịch tính, mà bằng những tình huống rất đời: những buổi hẹn ngượng ngùng, những lần Philip ghen tuông vô vọng, những lần Mildred lợi dụng lòng tốt của cậu. Chính sự bình dị ấy khiến câu chuyện trở nên ám ảnh.
Khi mối tình tàn lụi, Philip đối diện với cảnh khánh kiệt, nợ nần, bệnh tật và tuyệt vọng, nhưng chính những khoảnh khắc chạm đáy ấy lại là nền tảng giúp cậu trưởng thành. Nhờ một loạt biến cố, cùng những người bạn tốt xuất hiện đúng lúc, Philip từng bước hồi phục, tìm ra sự cân bằng giữa thực tế và mơ ước. Đặc biệt, sự xuất hiện của Sally – cô gái bình dị, ấm áp – mang đến cho Philip một góc nhìn mới về hạnh phúc: không phải thứ được xây bằng ảo mộng lớn lao, mà bằng sự bình yên của đời sống hằng ngày.
Kiếp Người là hành trình dài của một con người đi tìm ý nghĩa sống giữa những đổ vỡ lặp đi lặp lại. Maugham khắc họa sự trưởng thành không phải bằng chiến thắng, mà bằng việc học cách chấp nhận bản chất mong manh của đời người. Đây là một trong những tác phẩm hiếm hoi cho thấy con đường từ khổ đau đến bình yên không bao giờ thẳng tắp, nhưng luôn có giá trị khi ta dám bước tiếp.




