Trần Gian Muôn Nỗi là một tập tản văn sâu sắc, giàu triết lý sống của nhà phê bình văn học, nhà văn Văn Giá. Khác với những tác phẩm lý luận văn học mà ông từng nổi danh, cuốn sách này là cuộc đối thoại nhẹ nhàng nhưng đầy nội lực giữa tác giả và cuộc đời, giữa con người và chính mình, giữa nỗi buồn và hy vọng, giữa cái đẹp và những va đập trần thế.
Ngay từ nhan đề Trần Gian Muôn Nỗi, tác giả đã gợi mở cho độc giả bước vào một thế giới muôn hình vạn trạng, nơi mỗi con người đều mang trong mình những nỗi niềm riêng, những khát vọng, những trăn trở, thậm chí là những mệt mỏi của kiếp nhân sinh. Thế nhưng, xuyên suốt tập sách, không phải sự u uất hay bi quan chiếm lĩnh mà chính là cái nhìn thấu suốt, bình thản và đầy cảm thông của một người từng trải. Văn Giá như mời gọi độc giả cùng mình lắng nghe nhịp thở của cuộc sống, nhìn nhận lại những giá trị giản dị nhưng đích thực mà con người vẫn đang vô tình lãng quên giữa dòng xoáy hối hả.
Trong từng bài tản văn, Văn Giá chọn cách viết dung dị, chậm rãi, không phô trương, nhưng đủ sức chạm sâu vào tâm hồn người đọc. Những câu chuyện đời thường: về gia đình, bạn bè, quê hương, những mảnh đời bé nhỏ giữa phố thị… được ông kể bằng giọng văn chân thành, mộc mạc nhưng đầy chất triết lý. Đó có thể là nỗi cô đơn nhẹ nhàng của kiếp người, là niềm day dứt khi chứng kiến sự đổi thay của quê hương, là hạnh phúc mong manh từ những điều rất nhỏ bé như bữa cơm sum vầy, một tiếng chim hót, một sớm mai nắng nhạt.
Điểm đặc sắc của Trần Gian Muôn Nỗi còn nằm ở sự kết hợp tài tình giữa tư duy lý luận sắc sảo và sự nhạy cảm tinh tế của người nghệ sĩ. Văn Giá không chỉ kể chuyện, mà qua đó còn khơi gợi những suy ngẫm về nhân sinh, về cách mỗi người nên đối diện với nghịch cảnh, với những nỗi buồn thường trực mà vẫn giữ được tâm thế an nhiên, thiện lương. Từng trang viết của ông như lời nhắn nhủ nhẹ nhàng: “Hạnh phúc không nằm ở đâu xa mà trong chính sự biết đủ, sự cảm nhận những điều giản đơn xung quanh.”
Trần Gian Muôn Nỗi không phải là cuốn sách ồn ào, nhưng đủ sức níu chân độc giả, khiến người ta muốn đọc chậm lại, để tự soi vào lòng mình, để học cách chấp nhận, buông bỏ và yêu thương nhiều hơn trong hành trình làm người đầy phức tạp nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ này.