Lâu Đài của Franz Kafka là một trong những tác phẩm tiêu biểu và khó nắm bắt nhất của văn học hiện đại, nơi mà bi kịch hiện sinh, sự phi lý và nỗi ám ảnh về quyền lực, thân phận con người được thể hiện một cách sâu sắc. Xuất bản sau khi Kafka qua đời và chưa từng được hoàn chỉnh, tác phẩm này mang đến cho độc giả một thế giới vừa huyễn hoặc vừa ngột ngạt, nơi con người vĩnh viễn không thể chạm tới sự thật hoặc quyền kiểm soát cuộc đời mình.
Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính chỉ được gọi là K., một người được mời đến làm chức danh trắc địa viên cho ngôi làng nằm dưới bóng tòa lâu đài bí ẩn. Tuy nhiên, ngay khi đến nơi, K. vấp phải những trở ngại kỳ lạ: không ai trong làng thực sự công nhận công việc của anh, và mọi nỗ lực liên hệ với giới chức trong lâu đài đều bị trì hoãn, từ chối hoặc biến thành những thủ tục phức tạp vô nghĩa. Tòa lâu đài hiện lên vừa như một cơ quan quyền lực tuyệt đối, vừa như một biểu tượng siêu hình của sự xa cách và không thể nắm bắt.
Trong hành trình của mình, K. cố gắng tìm kiếm sự công nhận, đấu tranh để khẳng định bản thân và mong muốn một chỗ đứng trong cộng đồng. Anh tiếp xúc với nhiều nhân vật kỳ quái trong làng: những viên chức mờ nhạt, các trợ lý vụng về, người dân đầy hoài nghi và định kiến. Tất cả tạo nên một bức tranh xã hội phi lý, nơi mà hệ thống quyền lực vừa ở khắp nơi vừa vô hình, vừa điều khiển mọi số phận nhưng lại không bao giờ để lộ bộ mặt thực sự.
Lâu Đài không chỉ phản ánh sự bế tắc của con người trước một hệ thống hành chính quan liêu, mà còn mang tầng ý nghĩa triết học rộng lớn hơn. Nhiều nhà nghiên cứu cho rằng lâu đài là ẩn dụ cho Thượng đế, cho quyền lực tuyệt đối hoặc cho chân lý mà con người khát khao nhưng không bao giờ đạt tới. K. trở thành hình ảnh của kiếp người – vĩnh viễn bị mắc kẹt giữa khát vọng cá nhân và những giới hạn phi lý của thế giới.
Về nghệ thuật, Franz Kafka sử dụng lối viết lạnh lùng, chi tiết, với những đối thoại tưởng như tầm thường nhưng lại chất chứa sự phi lý rợn ngợp. Ông xây dựng một không khí u ám, ngột ngạt, nơi mọi hành động của con người đều vấp phải tường vô hình. Cấu trúc tác phẩm dang dở càng làm nổi bật tính chất bất toàn, vô vọng – như một vòng tròn không lối thoát.
Giá trị của Lâu Đài vượt xa phạm vi một tiểu thuyết. Nó chạm đến nỗi lo âu hiện sinh của con người trong xã hội hiện đại, nơi cá nhân nhỏ bé luôn bị nghiền nát bởi hệ thống, bởi những thế lực vô hình và bởi chính sự vô nghĩa của cuộc đời. Kafka không đưa ra lời giải đáp, nhưng bằng tác phẩm này, ông đã mở ra một lối nhìn mới về bi kịch con người, biến Lâu Đài trở thành một ám ảnh văn chương trường tồn.